Mục lục
Thần Y Thánh Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông vội vàng đỡ người phụ nữ kia dậy, một y tá ở bên cạnh cũng chạy tới hỗ trợ.

Đặt cô ta nằm xuống, ấn liên tục vào huyệt Nhân Trung, lát sau cuối cùng cô ta cũng tỉnh lại. Cô ta liền khóc lóc thảm thiết ở đó, nêu không bị người đàn ông kia ngăn lại thì chị ta đã chạy đến ôm lấy con mình.

Bác sĩ Vương và bác sĩ Khúc đều nhíu mày lại.

Tình trạng của đứa bé xảy ra việc ngoài ý muốn. Bọn họ cũng không biết nên chữa trị theo cách nào, còn cha mẹ đứa bé thì khóc rống lên ở đó làm cho bọn họ càng phiền lòng.

Bác sĩ Vương nháy mắt với một cô y tá. Cô kia lập tức hiểu ý, bảo hai vợ chồng kia đi ra ngoài.

Bọn họ khóc ở đây, không giúp được gì mà ngược lại còn làm phiền phức thêm.

- Bác sĩ Khúc, mời Viện trưởng Chu đến đây đi. Chúng tôi e rằng bệnh nhân này đã hết cách rồi.

Bác sĩ Vương bất đắc dĩ nói với người đồng nghiệp. Nói xong, suy nghĩ hồi lâu, anh ta cũng không thấy có biện pháp nào có thể đồng thời xử lý ngoại thương và trúng độc nên chỉ có thể tìm người cầu cứu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Bác sĩ Khúc giật giật lông mày vài cái, hạ giọng hỏi:

- Mời Viện trưởng Chu, liệu có kịp không?

Viện trưởng Chu là nhân vật số một của bệnh viện này, đồng thời cũng là bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng nhất của bệnh viện, là bác sĩ giỏi nhất ở đây.

Nói như vậy, người có thể làm viện trưởng thì đều có năng lực rất giỏi, y thuật chỉ là thứ yếu. Viện trưởng Chu có y thuật mạnh nhất, còn có thể lên làm viện trưởng. Điều này chứng tỏ ông ta là người đa tài.

Bệnh viện nhi Hỗ Hải cũng rất có danh tiếng. Hỗ Hải là thành phố lớn hơn Trường Kinh nhiều, có thể làm Viện trưởng của bệnh viện nhi nổi tiếng ở đây thật là điều không dễ dàng gì.

Bác sĩ Vương cười mếu nói:

- Không kịp cũng chẳng còn cách nào, ngoài ông ấy ra tôi thực sự không biết ai có thể xử lý trường hợp này.

Sắc mặt bác sĩ Khúc cũng trở nên khổ sở. Anh ta cũng không có cách nào, biết rằng bác sĩ Vương nói đúng.

- Bác sĩ Vương, anh bảo Viện trưởng Chu đến đây mất bao lâu?

Trương Dương đột nhiên hỏi một câu. Thời gian chính là sinh mạng, vừa rồi hắn đã âm thầm vận khí giúp đứa bé kéo dài thời gian chất độc phát tác.

Nhưng cũng chỉ có thể trì hoãn một chút chứ không phải là chữa trị, nếu không phải là nội công đã đạt đến cảnh giới tầng thứ ba thì Trương Dương cũng không làm được điều này. Trước đây hắn đều phải châm cứu mới làm được.

- Ít nhất cũng mất nửa giờ!

Bác sĩ Vương lắc lắc đầu nói. Hỗ Hải quá lớn, Viện trưởng Chu đang ở cùng với con trai. Ông ta sắp về hưu, muốn hưởng thụ hạnh phúc cuộc sống gia đình nên đã dọn đến ở với con trai để có thể ở cùng con cháu.

Sau khi dọn nhà, ông ta sống với con cháu rất vui vẻ nhưng cũng rất xa bệnh viện.

- Không được, như vậy không kịp đâu. Bác sĩ Vương, bác sĩ Khúc, xin hãy để tôi thử xem.

Trương Dương lắc đầu rất mạnh nói. Hắn đã trì hoãn thời gian chất độc trong người đứa bé phát tác nhưng không kéo dài được bao lâu, cùng lắm cũng chỉ được nửa giờ. Nếu sau nửa giờ nữa mà Viện trưởng mới đến thì e rằng sẽ hỏng hết cơm cháo rồi.

- Cậu?

Hai bác sĩ đều nhìn Trương Dương một cái, kinh ngạc hỏi.

- Đúng, trước đây tôi đã từng gặp một trường hợp tương tự. Tôi chỉ nắm chắc cứu sống bệnh nhân 80% thôi.

Trương Dương nhẹ nhàng gật đầu, thời gian cấp bách, hắn không thể lãng phí thời gian ở đây. Nếu bệnh viện không chữa trị được thì hắn đành chủ động ra mặt, cứ để như thế này thì không được, mạng người là quan trọng.

- Cậu nắm chắc 80% thành công? Trương Dương, không phải là chúng tôi không tin cậu mà chuyện này rất nghiêm trọng đấy.

Bác sĩ Khúc giật mình nhìn Trương Dương nói. Trương Dương không nói gì, nói nhiều chỉ tổ lãng phí thời gian, chi bằng hành động cho mau.

Hắn đột nhiên lấy ra một hộp kim châm cứu từ trong túi dài đeo ở vai ra, đi đến bên người đứa bé và đâm hai cây kim xuống.

- Cậu… cậu làm gì vậy?

Bác sĩ Vương vội vàng kêu một tiếng, bác sĩ Khúc cũng sửng sốt xuống, bước nhanh tới.

Sau khi Trương Dương đâm hai kim châm cứu còn búng nhẹ lên hai cây kim. Nội công của hắn hiện tại đã mạnh hơn trước nhiều, khi châm cứu, cây kim còn rung nhiều hơn trước đây, không ngừng phát ra âm thanh.

Búng xong hai cây kim, Trương Dương lại bắt đầu rút kim ra và đâm xuống người cậu bé.

Lần này, hắn liên tiếp đâm bốn kim. Nhìn thấy hắn châm cứu một cách thành thục, hạ châm ổn định, hai bác sĩ đều sửng sốt xuống, kinh ngạc nhìn Trương Dương.

Trương Dương còn lấy ra một viên đan giải độc, nhét thẳng vào miệng đứa bé. Hắn còn dùng lực tay đẩy viên thuốc giải độc từ cằm xuống dạ dày của đứa bé.

Đáng tiếc là đứa trẻ này ngộ độc thuốc chứ không phải trúng loại chất hóa học thông thường. Nếu là trúng độc bình thường thì viên đan giải độc này sẽ phát huy tác dụng rất lớn. Nhưng nếu là ngộ độc thuốc thì tác dụng của nó giảm đi rất nhiều.

Làm xong những động tác này, Trương Dương mới nhẹ nhàng nói:

- Bác sĩ Vương, bác sĩ Khúc, thời gian không còn nhiều nữa, xảy ra bất cứ vấn đề gì tôi sẽ chịu trách nhiệm. Các anh hãy chuẩn bị bàn mổ cho tôi, tôi muốn lập tức rửa ruột cho đứa nhỏ.

Trương Dương đã ra tay rồi. Hắn không thể khoanh tay đứng nhìn một sinh mạng vì chờ đợi và sợ chịu trách nhiệm mà chết được.

Làm như vậy không đúng với nguyên tắc nhưng bây giờ cũng không phải lúc bàn luận đến nguyên tắc.

- Trường hợp của nó không thể rửa ruột được.

Bác sĩ Khúc vội vàng kêu một tiếng, bác sĩ Vương cũng gật đầu, lớn tiếng nói:

- Trương Dương, cậu không được làm bậy. Rửa ruột cần ba mẹ cháu bé kí tên, trường hợp của nó rất đặc biệt, nếu cha mẹ không ký tên chúng ta tuyệt đối không thể làm như vậy!

Rửa ruột lúc này có thể nguy hiểm đến tính mạng đứa trẻ, đó cha mẹ trách cứ bệnh viện, bọn họ cũng không có biện pháp gì.

- Tôi biết, nhưng tôi có thể chắc chắn rửa ruột mà không làm hại đến cơ thể đứa bé. Chuyện cha mẹ của cháu bé kí tên, xin làm phiền các anh.

Trương Dương gật đầu đáp, lúc nói chuyện hắn quay đầu lại nhìn đứa trẻ nằm trên giường.

Thực ra mặc kệ cha mẹ của đứa trẻ có ký tên hay không ký tên, hắn vẫn phải cứu người. Nếu có thể cứu người thì còn đứng đây nói dông dài làm gì.

Bác sĩ Khúc nhìn Trương Dương, đột nhiên thở dài, hạ giọng nói:

- Vậy để tôi đi thử xem, tôi sẽ đi tìm cha mẹ nó. Nhưng Trương Dương cậu nhất định đừng làm bừa. Cậu nên biết rằng chuyện này rất nghiêm trọng, cậu không phải là bác sĩ của bệnh viện chúng tôi. Nếu thực sự xảy ra bệnh viện chúng tôi không thể đứng ra chia sẻ trách nhiệm với cậu đâu.

Sauk hi bác sĩ Khúc nói xong mới xoay người đi ra ngoài, bác sĩ Vương thì có vẻ kinh ngạc.

Anh ta không ngờ bác sĩ Khúc lại đồng ý. Chuyện không chắc chắn như vậy, đối với bác sĩ Khúc bình thường vẫn điềm đạm mà nói thì căn bản không thể nào đồng ý.

Thực ra vì sao bác sĩ Khúc lại đồng ý thì chính bản thân anh ta cũng không rõ. Có lẽ bởi sự tự tin của Trương Dương đã thuyết phục được anh ta, hoặc có thể là anh ta cũng là một bác sĩ. Cứu sống bên ngoài chính là thiên chức của một người thầy thuốc, anh ta cũng không muốn trơ mắt ra nhìn một sinh linh cứ thế mà bỏ mạng nên mới làm như vậy.

Tuy rằng anh ta đồng ý giúp Trương Dương nhưng lại nói những lời khó nghe. Những lời khó nghe này lại chính là sự thật, bệnh viện thật sự sẽ không giúp hắn nhận trách nhiệm.

Thực ra đây cũng là anh ta đang khuyên nhủ Trương Dương. Trương Dương chỉ tham gia hoạt động ở bệnh viện này hai ngày thôi, không có bất kỳ quan hệ gì với bệnh viện.

Trương Dương tùy tiện động chạm vào bệnh nhân ở đây, nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì nhất định là Trương Dương phải chịu trách nhiệm một mình, trách nhiệm nặng nề, ngồi tù cũng có khả năng.

Anh ta rất coi trọng con người Trương Dương nên mới nói mấy câu nặng lời như vậy. Trương Dương cũng hiểu rằng đây không phải là anh ta đe dọa mình mà hoàn toàn là muốn tốt cho mình.

Thi Nhan, Vương Lộ đều đứng ở cửa, đang thương lượng với mấy y tá.

Trương Dương không đi, bọn họ cũng đều chưa đi. Tất cả bọn họ đều đang xem xét tình tình, chỉ là vừa mới đến cửa đã bị y tá ngăn lại, nhất định không cho bọn họ vào.

Bọn họ còn chưa thương lượng xong thì bác sĩ Khúc đã đi ra.

- Bác sĩ Khúc, tôi là Thi Nhan, đứa bé kia thế nào rồi ạ?

Thi Nhan nhìn thấy bác sĩ Khúc, vội vàng tiến lên hỏi câu. Cô vội vàng hỏi chuyện đứa nhỏ trước mà không hỏi điều gì khác, chứng tỏ cô cũng rất quan tâm đến bệnh tình của đứa trẻ.

Bác sĩ Khúc quay đầu nhìn cô một cái rất hờ hững, lắc lắc đầu nói:

- Rất không lạc quan!

Nói xong, anh ta đi đến trước mặt cha mẹ đứa bé, nói sơ qua về tình trạng đứa trẻ.

Anh ta đều nói sự thật rằng tình trạng đứa bé rất nguy hiểm, cơ bản là sau khi làm phẫu thuật cũng không chắc chắn sẽ có kết quả khả quan.

Lời nói của anh ta tiến người đàn bà kia càng khóc dữ dội hơn, vừa khóc lóc vừa quỳ xuống đất cầu xin bác sĩ cứu lấy con trai chị ta. Người đàn ông khóc rống lên, còn liên tục đập đầu vào tường.

- Anh chị đừng lo lắng quá. Bây giờ chỉ có một cách là miễn cưỡng rửa ruột nhưng anh chị cần phải kí tên. Nếu anh chị đồng ý kí tên thì chúng tôi sẽ tiến hành rửa ruột ngay. Nếu không đồng ý thì lập tức chuyển viện, may ra còn một con đường sống.

Bác sĩ Khúc khẽ thở dài, chậm rãi nó. Anh ta cũng chỉ có thể giúp đỡ Trương Dương được bấy nhiêu thôi.

Trong lòng của anh ta, không biết vì sao mà luôn có cảm giác tin tưởng Trương Dương, tin rằng hắn có thể cứu chữa được bệnh nhân này, giúp đứa trẻ sống sót.

Niềm tin này rất kì lạ, ngay đến bản thân anh ta cũng thấy giật mình.

Bọn họ là bác sĩ bệnh viện nhi, nhưng không biết chuyện Trương Dương đã được bệnh viện Trung y hồi phê chuẩn đề tài. Trong trường hợp này mà tin tưởng một sinh viên còn chưa tốt nghiệp đại học thì quả thật cũng có chút buồn cười.

- Miễn cưỡng rửa ruột là có thể cứu được con tôi sao?

Người đàn bà kia không khóc nữa, do dự hỏi.

Bác sĩ Khúc xua xua tay nói:

- Có rất ít hi vọng nhưng nếu không rửa ruột thì không có tí hi vọng nào. Nên làm gì bây giờ thì anh chị phải lập tức lựa chọn.

- Bác sĩ, tôi van xin anh hãy cứu lấy Tiểu Huy, cứu lấy con trai tôi.

Nghe bác sĩ nói là có rất ít hi vọng, người đàn bà lại khóc rống lên, người đàn ông ngây người ra, có vẻ hoang mang lo sợ.

Nên làm gì bây giờ, ông ta căn bản cũng không biết, bác sĩ nói rửa ruột hy vọng vẫn rất thấp, khiến ông ta rất phân vân.

Mọi người đều như vậy, lo lắng thái quá sẽ rối tung lên. Hi vọng thấp như vậy, bọn họ căn bản cũng không dám mạo hiểm, lúc này vẫn chưa nói đồng ý chuyện kí tên.

- Hy vọng là không lớn, nhưng luôn có hi vọng, chúng tôi sẽ cố hết sức, nếu như muốn cứu con của các người thì lập tức ký tên!

Trương Dương đột nhiên đi ra, thản nhiên nói một câu, mặc kệ bên ngoài phản ứng như thế nào, hắn đã bảo y tá chuẩn bị dụng cụ rửa ruột.

Tuy nhiên có ký tên thì tốt hơn, như vậy cũng phù hợp quy trình, càng có thể làm cho bệnh viện yên tâm hơn mà càng có thể phối hợp hắn.

- Là cậu?

Người đàn bà ngẩng đầu nhìn Trương Dương, ánh mắt trừng thật to.

Trương Dương cũng cảm giác cô gái này có chút quen mặt, cụ thể từng gặp ở đâu thì nhất thời không nghĩ ra, chỉ có thể tự mình lắc đầu.

- Tôi ký, chúng tôi ký tên, thần y, thần y cậu nhất định phải cứu cứu Tiểu Huy. Nó vừa mới mừng sinh nhật năm tuổi. Nó không thể cứ như vậy mà chết được, tôi cũng không thể không có nó.

Người đàn bà quỳ xuống ôm lấy chân Trương Dương, lớn tiếng kêu khóc.

Bác sĩ Khúc lúc này đang ngẩn người ra. Vừa nãy rõ ràng cha mẹ đứa bé do dự chưa kí tên. Anh ta nghĩ mãi mà không hiểu tại sao Trương Dương vừa mới ra mà cha mẹ đứa bé lại lập tức đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK