Mục lục
Thần Y Thánh Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thu hoạch lần này của Trương Dương, Trương Đạo Phong cũng không hiểu được. Trương Đạo Phong vốn vẫn chưa lĩnh ngộ được đạo lí tự nhiên.

E rằng chỉ có Trương Bình Lỗ là có thể giao lưu trực tiếp với hắn được.

- Món thố ngư có rồi đây!

Phía ngoài vang lên giọng nói của một phục vụ nam. Lần này cùng lúc có đến ba nhân viên phục vụ. Lý Vĩ lại gọi thêm ba đĩa thố ngư Tây hồ, chủ yếu là vì nhìn thấy Truy Phong và Vô Ảnh đang ăn cá, đặc biệt là nhìn cái điệu bộ của Truy Phong nên mới gọi thêm nhiều như thế.

Nhân viên phục vụ đến coi như là giúp Trương Dương phân tán được sự chú ý. Bọn Cổ Phương tuy có chút nghi ngờ khi thấy ban nãy Trương Dương sững người lại khá lâu nhưng cũng không hỏi gì thêm.

Ba đĩa cá, miệng cá đều nhếch lên, hương thơm nồng nặc hội tụ cả trong đó, khiến tất cả mọi người đều phải động đũa.

Trương Dương chia đôi phần cá mà đầu bếp Thiệu tự tay làm rồi đem cả phần đó đi. Truy Phong và Vô Ảnh bắt đầu tranh nhau ăn.

Cũng may vóc dáng Vô Ảnh nhỏ nhắn cho dù có ăn hết sức cũng chẳng tốn bao nhiêu. Cuối cùng thì phần ngon hầu như đều chui tọt vào mồm Truy Phong.

Món thố ngư Tây hồ do nhiều người khác nhau làm đã được đem ra để so sánh.

Trương Dương vẫn có cảm giác quen thuộc nào đó. Kiếp trước khi ăn thố ngư Tây Hồ, hương vị cũng rất tuyệt., cũng khá giống với đồ đệ Thiệu Trù làm. Tuy nhiên muốn ăn món này với hương vị ngon nhất thì phải do Thiệu Trù làm, tuyệt đối không gì sánh bằng.

Được một lát sau, một nửa con cá đã ăn gần hết, những đĩa thức ăn đã mang ra trước đó thì vẫn còn thừa.

Mấy người bọn họ đều ăn no nê. Ba người Cổ Phương, Trương Dương và Long Phong còn uống thêm ba cốc rượu trắng. So với tiểu lượng của bọn họ thì như vậy đã là hơi choáng, tuy không đến mức say.

- Tiểu Phương, lát nữa cậu và Trương Dương cứ về trước nghỉ ngơi, tôi đi taxi về doanh trại bộ đội là được.

Ăn uống no nê xong, Lý Vĩ nói với Cổ Phương. Buổi chiều anh ta phải đi tập kết, bộ đội và những đơn vị khác có chút khác nhau.

- Lý Vĩ, chi bằng chúng tôi cùng tiễn anh.

Cổ Phương chưa kịp nói thì Trương Dương đã lên tiếng trước.

Trương Dương không phải là người không thông tình đạt lí. Người ta đã tìm chỗ ở cho hắn lại mời hắn đi ăn đặc sản ở vùng này. Nếu để cho anh ta bắt taxi về thì hắn có cảm giác không thoải mái.

- Không cần đâu, các anh đều đi xe. Quân đội và các bộ phận khác không giống nhau. Uống rượu rồi thì không nên đi.

Lý Vĩ cười cười lắc đầu. Cổ Phương cũng hiểu chút ít về hoàn cảnh của anh ta nên hiểu ý anh ta. Anh ta cũng lắc đầu nói:

- Bộ phận của anh họ tôi không phải là các doanh trại bộ đội địa phương thông thường. Chúng ta không đi thì tốt hơn.

Hai người bọn họ đều đã nói như vậy, Trương Dương cũng không ngoan cố nữa. Đơn vị bộ đội của Lý Vĩ hình như là trực thuộc không quân. Hơn nữa anh ta lại là sĩ quan, nói không chừng đúng là phải kiêng kị thật.

- Vậy được. Vài ngày nữa mà chúng tôi còn chưa đi thì chúng ta tụ tập nhé.

Trương Dương cũng cười đáp lại. Hắn chưa nói dứt lời thì đột nhiên ngoảnh lại nhìn về phía sau.

Cũng cùng lúc đó, Vô Ảnh đã nhảy phắt lên đầu con Truy Phong, cùng nhìn một phía với Trương Dương.

Vài giây sau đó, cả cơ thể con Truy Phong bỗng dưng run lên, đứng phắt dậy. Cùng lúc đó con Tia Chớp cũng đứng dậy. Biểu hiện của tam đại linh thú cũng khiến Long Phong phải chú ý đến.

Phía bọn họ cùng nhìn về chính là Tây hồ. Trong mắt bọn Cổ Phương thì những gì Trương Dương nhìn thấy chỉ là bức vách.

- Cổ Phương, Mễ Tuyết, đợi tôi một chút!

Trương Dương đột nhiên đứng dậy, vừa nói vừa rời khỏi căn phòng. Vô Ảnh cũng đã đi khỏi đó. Truy Phong và Tia Chớp cũng theo sát phía sau.

- Chăm sóc bọn họ tốt vào. Có gì thông báo cho tôi.

Long Phong vội vàng nói với Khúc Mỹ Lan rồi cũng chạy theo. Khúc Mỹ Lan gật gật đầu, đứng phía sau nhìn theo.

Nếu là nguy hiểm bình thường thì Khúc Mỹ Lan có thể ứng phó. Điều Long Phong lo lắng là những người luyện võ.

Tuy nhiên trên người cô ta có còi báo động đặc biệt, gặp nguy hiểm chỉ cần phát ra tín hiệu là được. Cho dù anh ta không về kịp thì Trương Dương ở gần đó cũng có thể về trước được.

Truy Phong là linh vật có tốc độ đệ nhất thiên hạ, tất nhiên là không phải danh bất hư truyền rồi.

Một bóng người và một cái bóng trắng vội vàng rời khỏi nhà hàng.

Tất cả mọi người trong nhà hàng chưa kịp phản ứng gì thì những chiếc bóng đó đã biến mất. Đợi đến khi bọn họ ló ra thì mấy chiếc bóng đã mất tăm rồi.

Ra khỏi cửa, Trương Dương nhảy vội lên ngựa. Con Truy Phong chạy với tốc độ cao nhất. Đó đã là tốc độ khiến cho những đôi mắt trần thịt trong phạm vi gần cũng không nhìn thấy gì.

Vóc dáng thấp bé của nó, cho dù ở cự li xa có thể nhìn thấy thì cùng lắm cũng chỉ là một vệt trắng, chứ không thấy được sự tồn tại thực sự của bọn họ.

Chỉ mấy nhịp thở, con Truy Phong đã đến bờ bên kia của Tây hồ. Nó tiếp tục chạy như bay về phía trước.

Long Phong đi cùng chỉ theo được vài bước thì đã không thấy chiếc bóng nào nữa, cuối cùng đành phải lên xe, theo sau một cách chậm chạp. Hình như anh ta cũng biết được vị trí đại khái của bọn Trương Dương chứ không đến mức mất dấu.

Đây là khu thắng cảnh du lịch nổi tiếng trong thành phố. Đó cũng là lần đầu tiên Trương Dương phi ngựa nhanh đến vậy. Nếu bị người khác phát hiện ra thì đúng là chuyện kinh thiên động địa rồi.

Sở dĩ Trương Dương làm như vậy là vì ban nãy hắn có trực giác rất mãnh liệt.

Đây là một loại trực giác do năng lượng thiên địa phát ra trong nháy mắt. Năng lượng này rất lớn. Nó không hề xa lạ gì với Trương Dương. Nó được sản sinh ra khi báu vật của trời đất ra đời.

Như vậy cũng tức là ở ngay gần đây có một bảo bối thiên địa nào đó vừa ra đời, hơn nữa ra đi khi đã già.

Căn cứ vào sự dao động của nguồn năng lượng này, tam sắc hoa trước đó của bảo bối này rất lớn. Năng lượng nó sản sinh ra càng lớn thì chứng tỏ phấm chất của nó càng tốt.

Bảo bối thiên địa này chắc chắn tốt hơn bất kì bảo bối nào Trương Dương từng được gặp.

Lúc ngồi trên lưng Truy Phong, Trương Dương cảm thấy khó hiểu. Hắn cứ lắc đầu.

Theo lẽ thông thường thì bảo bối thường ra đi trong rừng sâu thì chằng hạn như tam sắc hoa hay thánh nữ hoa đều trong núi cả.

Ở giữa thành phố hầu như không có bất kì sự tồn tại nào của các bảo bối trời đất cả, đặc biệt là ở những địa danh thắng cảnh du lịch đã có hàng ngàn năm như thế này. Ở những nơi này, dấu vết của loài người quá nhiều, các vật bảo bối không có cách nào sinh trưởng được.

Nhưng theo sự dao động năng lượng ban nãy thì bảo bối trời đất này rõ ràng ở ngay cạnh đây. Cho dù có chút khoảng cách nhưng tuyệt đối cũng không xa lắm. Trương Dương nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được.

Dù có nghĩ ra hay không thì đây cũng là sự thật. Gần đây chắc chắn có bảo vật thiên địa nào đó vừa ra đời. Cơ hội này Trương Dương không thể bỏ qua được.

Hắn đang nghĩ ngợi thì con Truy Phong bỗng đột nhiên dừng lại. Nó dừng ngay ở một chố không có người.

Nói là không có người cũng chỉ là tương đối vì cách chỗ bọn họ không xa vẫn có lác đác vài người. Cũng may bây giờ là mùa đông không phải mùa du lịch nhộn nhịp nhất của Tây hồ nếu không thì người ở đây sẽ đông đúc hơn.

Nguồn nặng lược dao động ấy được phát ra từ chính chỗ này.

Nhảy xuống mình ngựa, Trương Dương ngạc nhiên nhìn về phía trước.

Trước mặt hắn là một mảnh đất cũ kĩ đã bị bỏ hoang. Đó hoàn toàn là một nơi đổ nát hoang tàn. Bên cạnh đó còn có vài cái đình.

Trên đống đổ nát này còn sót lại những mảnh ngói vỡ, ở giữa có một tấm bia đá khắc vài chữ màu đen.

Tháp Lôi Phong.

Đây chính là tháp Lôi Phong. Tây hồ là một địa danh rất nổi tiếng. Sự nổi tiếng ấy bắt nguồn từ một truyền thuyết, truyền thuyết về bạch xà tinh. Sau này kì truyện Bạch nương tử cũng dựa theo đó mà trở thành bộ phim dài tập rất nổi tiếng.

Tháp Lôi Phong? Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Đặt chân đến đây, Trương Dương cũng cảm thấy khá bất ngờ. Kiếp sau hắn có tới qua nơi này. Ở đây còn có một tòa Phật tháp nguy nga, hoàn toàn khác hẳn so với hiện trạng bây giờ.

Một lát sau Trương Dương mới nghĩ ra. Tháp Lôi Phong cũ kĩ đã bị đổ từ cách đây khá lâu. Tháp mới được dựng lại vào năm 00. Sau này mới được dựng lại còn bây giờ thì nơi đây đúng là đổ nát như vậy.

Hắn chưa kịp nghĩ kĩ về nguồn gốc của tháp Lôi Phong này thì vẻ mặt đã lại biến đổi.

Một nguồn năng lượng lại truyền đến. Năng lượng lần này không phải là năng lượng dao động do bảo vật đất trời ra đời ban nãy mà là hai luồn năng lượng khác nhau đang chiến đấu với nhau.

Điều đó cho thấy đã có người hoặc con linh thú nào đó đến đây trước bọn họ.

Hiện tại ít nhất có hai đối thủ đang tranh giành bảo bối này.

Chi chi chi..

Vô Ảnh bỗng kêu lên rất gấp gáp. Nó liên tục động đậy trong đống hoang tàn kia để nhắc nhở Trương Dương mau tới, nếu không bảo bối sẽ không còn nữa.

Vô Ảnh là tầm bảo thử. Nó nhạy cảm nhất với các bảo bối. Khi nãy Trương Dương bằng cách tiếp xúc tự nhiên đã cảm nhận được sự thay đổi ở đây còn Vô Ảnh thì chỉ đơn thuần dùng linh cảm của nó.

Về điều này thì cả Truy Phong và Tia Chớp đều không thể so sánh với nó được.

- Chúng ta đi xuống nào!

Trương Dương nhẹ nhàng lên tiếng. Hắn không đợi Truy Phong nữa. Tình hình khá gấp gáp nên không còn thời gian đợi thêm nữa.

Nguồn năng lượng dao động phát lên từ lòng đất. Đó là một nơi rất sâu. Trương Dương dám chắc ở đây chắc chắn có chỗ xuống nhưng hắn chưa phát hiện ra và cũng có chút lo lắng.

Hắn không phát hiện ra được nhưng việc này cũng không thể làm khó Vô Ảnh. Trời sinh ra Vô Ảnh chính để làm vược này.

Oạch..

Trương Dương dùng quyền đập mạnh. Hắn lập tức phát hiện ra một cái hố sâu ở chỗ ban nãy Vô Ảnh nhảy nhót. Một âm thanh rất lớn khiến cho mọi người gần đó phải kinh hãi.

- Đi thôi!

Trương Dương lại nhẹ nhàng lên tiếng rồi nhảy xuống đầu tiên. Vô Ảnh và Truy Phong cũng nhảy theo phía sau.

Cũng may động này có miệng khá lớn nếu không thì với vóc dáng của Truy Phong, nó đã không thể nhảy theo.

Sau khi nhày xuống, Truy Phong còn dùng móng sau của mình cào xuống, che kín miệng động lại. Nó rất thông minh, biết phía bên dưới có bảo bổi, tuyệt đối không thể để cho nhiều người vào đây được.

Sau khi nghe thấy âm thanh lớn đó vang lên, những người chạy đến đều phát hiện ra cái động lớn ở tháp Lôi Phong cũ kĩ này.

Một số kẻ còn nhảy xuống, cẩn thận quan sát xung quanh.

Nhưng cuối cùng tất cả bọn họ đều thất vọng trở về. Miệng động thì lớn nhưng rất sâu. Có thể đã có cái gì sụp xuống ở chỗ này nên mới phát ra tiếng nổ lớn và xuất hiện một cái động như vậy.

Các du khách đến đây đều chụp hình. Bọn họ đều là những người bình thường, tất nhiên không thể cảm nhận được năng lượng dao động kia, lại càng không biết rằng trước khi bọn họ chạy đến đã có người nhảy xuống bên dưới tháp Lôi Phong.

Người đầu tiên nhảy xuống là Trương Dương rất nhanh sau đó đã đi đến một địa cung bỏ hoang.

Địa cung này cũng không lớn lắm, có vài phòng. Nó khiến Trương Dương ngay lập tức nghĩ về những vở kịch truyền kì yêu thích.

Trong truyền kì về tân Bạch nương tử, Bạch nương tử bị đày xuống bên dưới tháp Lôi Phong. Cuối cùng con trai bà ta đã khiến thượng đế phải cảm động rồi phóng thích cho bà ta để gia đình họ được đoàn viên.

Nhìn bên ngoài thì nơi này giống y như chỗ để nhốt người vậy.

Tuy nhiên Trương Dương cũng chỉ thoáng nghĩ đến điều này, ngya sau đó nó đã lập tức bị gạt ra khỏi đầu hắn. Nơi này vẫn còn cách xa chỗ phát ra năng lượng. Vô Ảnh đã đi phía trước dẫn đường. Bọn họ cần sớm đến chỗ bảo bối ra đời mới được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK