Mục lục
Thần Y Thánh Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Bạn học Chu, mời ngồi!

Tiêu Bân bước tới, kéo Chu Dật Trần ngồi xuống một bên, chim sẻ tuy nhỏ nhưng cũng đầy đủ ngũ tạng, phòng làm việc của Chủ tịch cũng không to, nhưng chí ít cũng có sô pha để có thể mời khách ngồi.

Chu Dật Trần gật đầu xuống xuống, liếc nhìn xung quanh một lượt.

Phòng làm việc này còn đơn sơ hơn so với trước kia, ông ta nhớ trước kia mình trang trí khong ít đồ, ví dụ như một ít tranh chữ, tuy không phải là đồ thật nhưng nhìn thì cũng lịch sự.

Những thứ đó bây giờ đã không còn nữa, chắc là Tiêu Bân không thích chúng, tất cả đều bỏ đi rồi, tuy nhiên bàn ghế ở đây không hề thay đổi, Chu Dật Trần khi đó muốn thay đổi nhưng không có tiền, không biết Tiêu Bân có tiền rồi tại sao lại không thay, hoặc là mỗi người đều có phong cách riêng của mình.

Chu Dật Trần trong lòng xúc động đồng thời cũng có tỏ ra khổ sở, một bước sai thì những bước tiếp theo đều sai, khi đó nếu không phải là nhắm vào Trương Dương, không lúc nào cũng là đối thủ của hắn, thì có lẽ ông ta sẽ không có ngày hôm nay.

- Tiêu, Tiêu chủ tịch, là Chủ nhiệm Từ bảo tôi tới đây, muốn hỏi xem anh có muốn ở lại trường dạy học hay không?

Chờ Tiêu Bân rót trà xong, Chu Dật Trần mới nói nhỏ một câu, Tiêu Bân cầm chén trà trên tay dừng lại một chút, còn nét mặt của Chu Dật Trần lại tỏ ra chua xót.

Ở lại trường, đây là con đường cuối cùng của Chu Dật Trần, bây giờ con đường nay cũng không còn nữa rồi.

Khi xưa gã đã hứa với Trương Dương, nhưng trong lòng không hề muốn làm như vậy, danh sách ở lại trường nằm trong tay cậu của gã, chỉ cần cậu của gã không muốn ai thì cũng chẳng còn cách nào.

Khi đó gã còn nghĩ, nếu Trương Dương muốn hỏi thì liền từ chối đổ lên người cậu của gã.

Nhưng không ngờ, Trương Dương lại lợi hại như vậy, căn bản không cần thông qua ông ta, trực tiếp gây áp lực đối với cậu gã, hơn nữa là khiến cho cậu gã bất luận thế nào cũng không chịu đựng nổi.

Cụ thể thì Chu Dật Trần không hiểu rõ lắm, nhưng hình như là Trương Dương đã nắm được nhược điểm của cậu gã, ép cậu gã phải để chỉ tiêu này cho Tiêu Bân.

Nghĩ đến đây, khóe miệng của gã lại có chút khổ sở.

Đâu chỉ là cậu của gã, gã thì cũng như thế.

Lần trước vay tiền để lại giấy nợ, cuối cùng đã mang đến cho gã ẩn họa rất lớn, khoản tiền này gã nhất định phải nhanh chóng hoàn trả lại, nếu không gã sẽ còn thảm hơn cả lần trước.

- Đây là Chủ nhiệm Từ nói sao? tôi thực sự có thể ở lại trường?

Tiêu Bân hồi phục trở lại, giọng rất nhỏ hỏi, gã vừa mới bị kích động mạnh, nhưng bây giờ đã rõ ràng trở lại, đây nhất định là Trương Dương giúp đỡ gã.

Gã không biết Trương Dương làm thế nào giúp gã, nhưng Chu Dật Trần đích thân đến hỏi thì việc này cơ bản là đã quyết định rồi.

Trước đó gã đã nghe ngóng được, Chủ nhiệm Từ giữ lại danh sách kia, chính là để chuẩn bị cho cháu ngoại của ông ta Chu Dật Trần.

- Chỉ cần anh đồng ý, về thủ tục thì hoàn toàn không vấn đề gì.

Chu Dật Trần lại gật đầu, giọng nói càng tỏ ra khổ sở, tự tay đem cho đi thứ thuộc về mình, hơn nữa lại là thứ hết sức mong muốn, cảm giác này thật khó chịu biết bao nhiêu.

Nhưng gã không thể không làm như vậy, đây là sự sắp xếp của cậu gã, nếu gã không nghe theo, sau này sẽ chẳng còn gì nữa cả.

Bây giờ gã đang nợ Trương Dương một khoản, số tiền này còn phải nhờ vào sự giúp đỡ của cậu gã, nếu không lần này gã thực sự đã chết chắc.

- Tôi đồng ý!

Tiêu Bân thẳng thắn gật đầu, không hề có một chút do dự nào.

Nét mặt gã cũng mang chút phấn khích, việc ở lại trường như thế đã thành công, là một kết quả mà gã có nghĩ cũng không ngờ tới.

Gã chẳng hỏi gì, Chu Dật Trần đích thân đến đã chứng tỏ rất nhiều vấn đề, gã không biết Trương Dương đã dùng cách gì để có thể khiến cho Chu Dật Trần đích thân phải đến, nhưng gã hiểu rằng đây nhất định là cách mà gã không tưởng tượng được.

So với Trương Dương, gã chắc chắn thua xa, cũng chẳng trách khi đó Trương Dương chẳng thèm để mắt đến cái vị trí Chủ tịch Hội sinh viên này.

- Nếu anh đồng ý, ngày mai đến phòng làm việc của Chủ tịch Từ một chuyến, làm thủ tục là được.

Chu Dật Trần chậm rãi nói, nói xong thì tỏ ra mệt mỏi, nhiệm vụ cậu gã giao cho đã hoàn thành.

Không biết vì sao, lúc này Chu Dật Trần lại cảm thấy uể oải, tuyệt vọng không như mình tưởng tượng, gã cho rằng mất đi công việc này, tương lai hắn sẽ chẳng còn gì nữa, mọi thứ trở nên u ám.

Nhưng giờ phút này thực sự đến trong lòng gã lại cảm thấy có một sự giải thoát. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Gã hiểu rằng, tất cả đều là do gã tự chuốc lấy, nếu như lúc đó gã không đối đầu với Trương Dương, không nghĩ đến việc báo thù Trương Dương, có lẽ sẽ không có kết quả như thế này, cũng không có ngày hôm nay.

Sau tất cả những việc này, Trương Dương chắc sẽ không tìm đến gã để gây phiền toái nữa, chỉ cần Trương Dương không tìm đến gã nữa thì làm gì gã cũng làm.

Trong lòng gã nghĩ, không còn đối địch với Trương Dương nữa còn quan trọng hơn là mất đi công việc, gã đã thấy sợ, hoàn toàn sợ, không còn bất kỳ suy nghĩ nào sẽ làm đối thủ của Trương Dương nữa.

Rời Hội sinh viên, Chu Dật Trần lập tức gọi điện thoại.

- Ta biết rồi, cháu làm rất tốt, Dật Trần, sau này chúng ta vẫn còn có cơ hội.

Nghe Chu Dật Trần báo cáo xong, Chủ nhiệm Từ cũng thở dài nhẹ nhõm.

Gác điện thoại, trong lòng ông ta cũng thấy không đành lòng, nhưng nghĩ đến mình ông ta chỉ có thể đành lòng lần này khiến cho cháu ngoại phải thất vọng.

Mấy ngày trước, một người của Viện Kiểm sát đột nhiên tìm đến ông ta, ông ta còn cho rằng bạn mình đến tìm để ăn cơm và tán gẫu, nhưng không ngờ lại ném cho ông ta một chồng tài liệu.

Trong đó đều là những ghi chép việc ông ta tham ô nhận hối lộ gần đây nhất.

Những tài liệu này đã khiến ông ta sợ toát mồ hôi, may là người bạn này đã chỉ cho ông ta một còn đường, nói với ông ta nên làm thế nào để những tài liệu này có thể không xuất hiện.

Khi đó ông ta mới hiểu, tất cả những gì của mình đều đã nằm trong tay của người khác.

Tất cả những việc này Tiêu Bân không hề biết rõ, sau khi Chu Dật Trần rời đi, gã liền gọi điện thoại cho bạn gái của mình, thông báo tin vui với cô ta.

Trong điện thoại, Tiêu Bân tỏ ra vô cùng phấn khích, lại một lần nữa tôn sùng Trương Dương, mặc dù Chu Dật Trần không hề nhắc đến Trương Dương một chữ, nhưng gã hiểu rằng, việc này chắc chắn là do Trương Dương làm, cũng chỉ có Trương Dương mới giúp gã như vậy.

- Lời tôi muốn nói chỉ có như vậy, công việc tiếp theo vẫn do Viện trưởng Chu phụ trách, tôi sẽ định kỳ đến, mọi người có gì không hiểu thì có thể hỏi tôi.

Cuộc họp buổi chiều cuối cùng đã kết thúc, Trương Dương nói một buổi chiều và đưa ra tổng kết cuối cùng.

Mọi người đều vươn thẳng người lên, tay xoa lưng, bọn họ lúc này mới phát hiện, không biết từ lúc nào mà thời gian một buổi chiều đã qua đi rồi, nghe Trương Dương nói bọn họ không còn cảm giác trôi qua của thời gian nữa.

Cho dù là bài giảng của một giảng viên tốt nhất, bọn họ cũng chưa từng nghe chăm chỉ như vậy.

Điều này lại càng khiến cho bọn họ thêm khâm phục Trương Dương, khi Trương Dương giảng giải những thứ này, bọn họ đều thực sự cho rằng Trương Dương chính là một giảng viên chứ không phải là một sinh viên năm thứ tư.

Bọn họ đâu biết được, Trương Dương thực sự đã từng là giảng viên đại học, và còn là một giảng viên nổi tiếng, đừng nói là mấy chục người bọn họ, hắn cũng đã từng giảng bài ở giảng đường mấy trăm người rồi, kể cả rất nhiều chuyên gia nước ngoài cũng đến nghe hắn giảng bài.

- Trương Dương, rốt cuộc cậu cũng mở máy rồi.

Hội nghị kết thúc, sau đó lại giải thích riêng cho một vài người, Trương Dương mới cầm da trăn của hắn, bật điện thoại di động lên.

Vừa bật điện thoại chưa đầy một phút, liền có một cuộc điện thoại gọi đến, đó là điện thoại của Tô công tử gọi.

- Buổi chiều tôi họp ở trường, không mở di động.

Trương Dương nhẹ nhàng nói, cũng đã rất lâu rồi không gặp mấy người Tô Triển Đào, bọn họ không gọi điện thì Trương Dương cũng định tìm cơ hội mời bọn họ đến ăn cơm, tụ tập một chút.

Lần trước hắn từ Hàng thành vội vàng trở về, những người anh em này cũng đều đến, tuy không giúp đỡ được gì nhưng tâm ý của bọn họ Trương Dương lại cảm nhận được.

- Cậu bây giờ không có thời gian, có một việc muốn nói với cậu, bây giờ bọn tôi đều ở công ty của Lý Á, anh Thành cũng đang ở đây.

Bên kia Tô Triển Đào vội vàng nói, bên cạnh còn có giọng của Ngô Chí Quốc, Lý Á, tỏ ra rất là ầm ĩ.

- Các anh chờ tôi, một lúc nữa tôi sẽ qua.

Do dự một lúc, Trương Dương mới gật đầu, ở đây cũng đã không còn việc gì nữa, đi xem xem thế nào cũng được.

Tạm biệt Chu Đạo Kỳ và mọi người xong, Trương Dương lái xe đi, Chu Đạo Kỳ vốn muốn giữ Trương Dương lại cùng ăn tối, nhưng thấy Trương Dương có ý không ở lại nên đành phải thế.

Buổi tôi bọn họ tranh thủ họp, sắp xếp lại những thứ Trương Dương đã nói.

Sau đó bọn họ đã có phương hướng nghiên cứu tiếp theo, có thêm không ít những thủ tục Trương Dương đã bổ sung, tin rằng không bao lâu hai đề tài này đã có thể được duyệt rồi, không phải là nhà trường phê duyệt mà là nhà nước phê duyệt.

Cho dù khong phải là đề tài của Viện Đông y, đến khi đó ít nhất cũng có thể được treo ở Bộ Y tế, lần này nhà trường chắc chắn sẽ lại nổi tiếng.

Công ty của Lý Á cách trường Đại học Trường Kinh không gần, sau hơn nửa tiếng, khi sắc trời đã dần dần tối, Trương Dương mới đến nơi.

Bọn họ đều ở trong phòng họp của công ty, nói ra thì Trương Dương cũng có cổ phần ở công ty này, chỉ là rất mà thôi.

Ngoại trừ Tô Triển Đào, Lý Á và Ngô Chí Quốc ra, Thường Phong, Long Thành, Hoàng Hải, Vương Thần cũng đều có mặt, còn có hai cô gái, một là Dương Linh, một người Trương Dương không quen, chưa từng gặp qua.

Cơ bản những người bình thường chơi cùng bây giờ đều tụ tập ở đây.

- Trương Dương, cậu đến rồi.

Trương Dương vừa xuất hiện, Long Thành liền đi đến, mấy người khác cũng đều đứng lên, bọn họ ngồi quanh bàn hội nghị, không biết đang bàn bạc về chuyện gì.

- Hôm nay đông đủ như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trương Dương mỉm cười, bước tới rồi ngồi xuống.

- Cậu xem cái này là biết liền.

Long Thành đưa ra một tờ báo, Trương Dương để ý, trên bàn bày ra rất nhiều báo và tạp chí, rất lộn xộn.

Đưa cho Trương Dương xong, nét mặt Long Thành tỏ ra có chút nặng nề.

Trương Dương nghi ngờ cầm tờ báo, sau khi xem qua, ánh mắt của hắn lập tức chăm chú.

Đây là một tờ báo địa phương rất bình thường, trang báo cũng không lớn, Trương Dương nhìn thấy chính là một bức ảnh trên tờ bao đó, một bức ảnh rất to.

Bức ảnh này chiếm khoảng 1/5 mặt báo.

Bức ảnh màu tối đen, là một cảnh của cánh rừng rậm, xung quanh cánh rừng đó còn có không ít người, đây cũng không phải là trọng tâm, quan trọng nhất chính là chính giữa bức ảnh, đó là di cốt của một con trăn rất to.

Liếc nhìn một cái, Trương Dương liền nhận ra đây là Ngũ quan Kim Quan Mãng năm xưa hắn đã chôn cất, không biết làm thế nào lại bị người ta đào lên, lại còn đưa đến nhiều phóng viên như vậy.

- Tôi đã liên hệ với Chủ tịch huyện Vương, ông ta nói một người của đội dân phòng sau khi uống rượu say không cẩn thận đã tiết lộ ra, hơn nữa lại tiết lộ cho một nhà báo, nhà báo đó liền bảo bọn họ đào lên, Chủ tịch huyện đã ngăn cản, tuy nhiên nhà báo kia vẫn bỏ tiền thuê vài người, cuối cùng đã đào ra được một bộ xương, và đã đăng tải lên báo.

Long Thành nhỏ giọng nói, trước kia khi bọn họ rời đi đã dặn đi dặn lại, nhất định phải giữ kín chuyện này, nhưng không ngờ lại bị lộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK