Mục lục
Thần Y Thánh Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đi!

Trương Dương đột nhiên đứng dậy, hét lên một tiếng.

Tia Chớp chỉ cảm thấy nguy hiểm, còn đó là gì, hoặc nnguy hiểm gì đang cận kề thì nó không biết, nhưng những thứ này không ảnh hưởng đến phán đoán của Trương Dương.

Ngay cả Tia Chớp cũng cảm thấy nguy hiểm, bọn họ căn bản không cần phải ở lại chỗ này.

- Cậu nói cái gì?

Thường Phong kinh ngạc hỏi trước tiên, Long Thành và Tô Triển Đào cũng đứng dậy.

Thường Phong và Ngô Chí Quốc mới tiếp xúc với Trương Dương trong một thời gian ngắn, không biết được sự lợi hại của Trương Dương, thấy Trương Dương đột nhiên đòi đi, họ có chút khó hiểu.

Không chỉ Long Thành, Tô Triển Đào đứng dậy, Hoàng Hải và Lý Á nhìn nhau, cũng đều đứng dậy.

- Không muốn chết thì đi nhanh đi!

Trương Dương hạ giọng nói, giờ không chỉ còn là cảm giác của Tia Chớp nữa, bản thân hắn cũng cảm thấy một cảm giác nguy hiểm không biết là gì. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Đối với một cao thủ nội lực mà nói, loại cảm giác này tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

- Trương Dương, thực sự nghiêm trọng như vậy sao?

Thấy sắc mặt Trương Dương nghiêm túc, Long Thành vội vàng hỏi, tu vi anh ta nông cạn, trong lòng chỉ cảm thấy có gì đó không bình thường, không có dự cảm mạnh như Trương Dương.

- Đi ngay!

Trương Dương gật đầu, khi nói còn nhấc chân bước về phía trước.

Sắc mặt Long Phong cũng thay đổi, anh ta cũng có cảm giác như Trương Dương, kinh hãi quay đầu lại nhìn, sau đó lập tức đi theo Trương Dương, không chút do dự đi thẳng về phía dãy núi bên ngoài.

Hoàng Hải và Lý Á cũng đi theo, Tô Triển Đào cũng kéo Dương Linh đuổi theo, Long Thành quay đầu lại nhìn, lập tức nhíu mày.

- Còn đứng thất thần đó làm gì, muốn sống thì nhanh đi đi!

Anh ta nói với Thường Phong và Ngô Chí Quốc, hai người này không hiểu gì lắm về Trương Dương, hơn nữa Trương Dương cũng không nói rõ nguyên nhân, nói đi là đi, ngay cả cơm cũng chưa ăn xong, nên phản ứng hơi chậm một chút, vẫn còn chưa đứng dậy.

Long Thành cũng không giải thích với họ, bảo họ lập tức đi theo, anh ta nói rất nghiêm túc, Thường Phong và Ngô Chí Quốc cũng không dám không nghe.

Đi được một đoạn xa, Trương Dương mới không còn cảm giác đó nữa, gần như đã ra khỏi khu nguy hiểm rồi.

Còn tại sao nơi đó lại nguy hiểm như vậy, Trương Dương cũng chẳng có chút manh mối nào.

- Báo, có báo!

Vừa ra khỏi thâm sơn, Lý Á đột nhiên kêu lên một tiếng, vốn anh ta có thể nhấc súng lên, mấy người đều vội vàng nhìn về phía trước, quả nhiên, cách đó không xa có một con báo hoa đang đứng, lạnh lùng nhìn họ.

Thấy mấy người này chăm chú nhìn mình, con báo hoa chậm rãi xoay người lại, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của họ.

- Tôi đúng là đáng chết, sao lại quên nổ súng chứ!

Sau khi con báo đi khỏi, Lý Á đột nhiên vỗ đầu mình, vừa rồi khoảng cách của con báo không xa, bọn họ lại đông người như vậy, trên tay đều có súng, căn bản không cần phải sợ.

Vừa rồi nếu anh ta nổ súng, nói không chừng đã săn được con báo hoa này rồi, đây cũng là con mồi rất khá.

- Chúng ta có cần đuổi theo không?

Trong lòng cảm thấy không cam tâm, Lý Á đưa ra đề nghị, vì sự xuất hiện của con báo, mọi người đều đang dừng lại đây.

- Không cần đâu, nhanh trở về rồi tính sau!

Trương Dương lắc đầu, ở đây đã ra khỏi thâm sơn, Tia Chớp cũng không còn cảm thấy nguy hiểm nữa, nhưng hắn vẫn không muốn lãng phí thời gian ở đây.

- Con báo a, không đuổi theo tiếc quá!

Lý Á có vẻ tiếc nuối, những người khác không đi, một mình anh ta nhất định không dám đuổi theo, chỉ là nhớ đến con báo này đã thoát khỏi tầm mắt của mình như vậy, anh ta có chút bực bội

- Đừng đuổi theo, nghe lời Trương Dương đi!

Hoàng Hải cũng nói, mấy người đồng loạt đi ra.

Lần này đi được không bao xa, họ lại gặp một con gấu, Lý Á vui mừng nổ súng, đáng tiếc anh ta bắn không trúng làm con gấu con chạy mất, anh ta muốn đuổi theo nhưng bị Long Thành giữ lại.

Bình thường gấu con không ra ngoài một mình, xung quanh chắc chắn có gấu lớn, súng của bọn họ đối với gấu lớn chỉ có chút lực, nếu chẳng may không chỉ có một con gấu thì bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.

Lúc này, mày Long Thành nhíu chặt.

Anh ta không biết rốt cuộc mình cảm thấy có gì không bình thường.

Ở đây đã ra khỏi thâm sơn, đến ven núi, gần khu vực hoạt động của người trong trấn, không phải địa bàn hoạt động của mãnh thú, bình thường mãnh thú sẽ không đến nơi này.

Giờ anh liên tiếp gặp mãnh thú, nhất định là không bình thường.

Hôm qua là lợn rừng, hôm nay là báo và gấu, anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiểu là sự tình không hề đơn giản, còn biểu hiện của Trương Dương nữa, càng làm cho anh ta tin vào điều này.

Ngay cả một cao thủ nội lực như Trương Dương mà đột nhiên muốn rời đi, nhất định là có chuyện lớn xảy ra.

Mọi người không dừng lại, nhanh chóng chạy ra ngoài, trên đường còn gặp mấy con hươu, tuy nhiên đã chẳng ai còn tâm tư săn bắn nữa, nhìn thấy những con mồi lớn, mấy con nhỏ không còn khiến họ để ý nữa.

Họ đi một mạch, nhanh chóng về nơi cắm trại, thấy họ về sớm như vậy, bọn Nhị Hổ có vẻ rất ngạc nhiên.

Về nơi cắm trại Trương Dương cảm thấy hơi yên tâm mộ chút, ở đây là nơi có dấu vết con người, nơi nhiều người ít nhiều gì cũng có thể giúp người ta cảm thấy an tâm, đây là một loại bản năng của con người, con người là một loài động vật sống theo bầy đàn mà.

- Trương Dương, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, sao cậu thúc giục mọi người trở về, lại còn vội vã như vậy nữa?

Mấy người ngồi xuống nghỉ ngơi, Tô Triển Đào nhẹ giọng hỏi, anh ta biết sự lợi hại của Trương Dương, cho nên mới ngoan ngoãn đi theo như vậy, nhưng không có nghĩa là trong lòng anh ta không chút tò mò.

Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Tôi cũng không rõ, tôi cảm thấy sẽ gặp nguy hiểm, cho nên mới bảo mọi người quay về!

Thường Phong mở to hai mắt, cuối cùng bất đắc dĩ nói:

- Chỉ vì cảm giác mà bảo mọi người phải về, cái này có phải đùa không vậy?

Trương Dương chưa nói gì, Long Thành đã lắc đầu, hạ giọng nói:

- Không, không phải đùa, mọi người không phát hiện có gì đó khác thường sao, trước kia chúng ta đến đây săn thú, và theo những gì các thợ săn ở đây nói, bên ngoài núi căn bản không có mồi lớn, hôm qua xuất hiện lợn rừng, còn không chỉ một con, hôm nay lại gặp báo và gấu, mọi người không cảm thấy có gì bất thường à?

Thường Phong, Ngô Chí Quốc đều mở to hai mắt, Lý Á há hốc miệng, trước khi Long Thành nói họ không nghĩ nhiều như vậy, giờ Long Thành nói ra, ai nấy đều cảm thấy bất thường.

- Tôi đi tìm Chủ tịch thị trấn Vương, mọi người nghỉ ngơi đi!

Long Thành đứng dậy, câu nói lúc nãy của anh ta xem như giải vây cho Trương Dương, không ai còn truy hỏi vấn đề vừa nãy của hắn nữa.

Trương Dương cảm thấy có nguy hiểm nên mới bảo mọi người cùng rời đi, dường như mấy động vật kia cũng cảm nhận được nguy hiểm gì đó, nên mới lần lượt rời khỏi địa bàn của mình, điều này chỉ có thể nói cảm giác của Trương Dương rất nhạy bén.

Giống như giác quan thứ sáu của con người vậy, có nhiều người có thể dự đoán trước nguy hiểm, những chuyện như vậy không phải chỉ xảy ra một lần.

- Rốt cuộc là thứ gì mà có thể dọa nhiều mãnh thú như vậy?

Một lát sau, Lý Á mới chầm chậm hỏi, bọn họ gặp lợn rừng, gấu, báo, không biết là còn có bao nhiêu con thú nào chưa gặp nữa.

Nhiều mãnh thú như vậy, cho dù là hổ, sư tử xuất hiện cũng không thể nào dọa được bọn chúng bỏ đi, quan niệm địa bàn đối với nhiều động vật rất quan trọng, chúng rất coi trọng địa bàn của mình, không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không bỏ đi.

- Không biết, dù sao tôi cũng không biết có thứ gì như vậy!

Hoàng Hải lắc đầu, anh ta nói, không có thứ gì có thể dọa đám mãnh thú sợ như vậy, trừ phi là rất nhiều người, còn là quân nhân nữa.

Tuy nhiên chuyện này rõ ràng không thể, nếu có nhiều quân nhân ở thâm sơn, thì bên ngoài sẽ có cảnh giới, có người gác.

Hơn nữa không có lý do gì để họ vào, cũng không phải đuổi bắt tội phạm bỏ trốn.

Một lát sau, Long Thành trở lại, đi cùng anh ta còn có Chủ tịch thị trấn Vương.

Chủ tịch thị trấn Vương vừa nghe Long Thành kể lại, lập tức hiểu sự tình có gì đó khác thường, nhiều mãnh thú đi khỏi thâm sơn như vậy chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra.

Chủ tịch thị trấn Vương không biết là chuyện lớn gì, ông chỉ biết những mãnh thú này mà ra bên ngoài, người trong trấn sẽ gặp nguy hiểm.

Ông đã ban bố mệnh lệnh, bảo người trong trấn không được vào núi, đồng thời tập hợp đội dân phòng, phát vũ khí đề phòng khẩn cấp.

Một là đề phòng mãnh thú vào thôn làm bị thương người, hai là đề phòng những nguy hiểm chưa biết kia, thứ có thể dọa nhiều mãnh thú kinh hãi như vậy chắc chắn không đơn giản.

Chủ tịch thị trấn Vương cùng Long Thành đến đây, còn muốn khuyên mọi người rời đi trước, ít nhất là về huyện tá túc, nơi đó mới an toàn.

Ông vừa đưa ra lời đề nghị này đã bị Long Thành phản đối, thế nên cùng đến đây.

Nghe Chủ tịch thị trấn Vương khuyên như vậy, Thường Phong là người đầu tiên lắc đầu nói:

- Chủ tịch thị trấn Vương, ý tốt của ông chúng tôi xin nhận, mọi người ở đây bao đời nay không sợ, chúng tôi sợ gì chứ?

- Đúng, chúng tôi không đi đâu, chúng tôi có nhiều người vậy mà!

Ngô Chí Quốc cũng lên tiếng.

Thâm sơn có thể rời đi, trong đó quả thực quá nguy hiểm, nhưng đã về đến thị trấn thì họ không cần chạy nữa, đối với họ đó là hành vi nhu nhược.

Bọn họ không để mình rơi vào hoàn cảnh thực sự nguy hiểm, họ ai nấy đều sợ chết, nhưng chưa đến nỗi vừa nghe thấy có nguy hiểm đã vội tránh xa.

Tuy nhiên nếu thực sự gặp nguy hiểm, họ lập tức rời đi, xe của họ khá tốt, chí ít có thể chạy nhanh hơn một chút.

Lúc đó không phải là lúc khoe dũng khí nữa.

Bọn họ không đi, Chủ tịch thị trấn Vương cũng không làm gì được, chỉ có thể dặn dò một đội viên đội dân phòng đến cảnh giới ở đây, bảo vệ an toàn cho họ.

Mãi cho đến tối, không thấy bất kỳ dã thú nào đến quấy rầy thôn trấn, mọi người mới thả lỏng được một chút.

Hôm qua thịt lợn rừng còn rất nhiều, ngoài ra hôm nay còn săn được vài thứ dân dã, Chủ tịch thị trấn Vương đem tới một ít nấm, có thể nấu được vài món ăn thôn quê.

Chỉ vì chuyện hôm nay xảy ra như vậy, ai cũng chẳng muốn ăn uống nữa, ăn vội ăn vàng một chút, cũng chẳng uống chút rượu nào đã tự động về lều nghỉ ngơi.

Ở trong lều của Trương Dương, Trương Dương cẩn thận chuẩn bị chút gì đó, vừa mới chuẩn bị xong, còn chưa ra khỏi lều, Long Phong đã đột nhiên đi từ ngoài vào.

Chỉ nhìn thấy bộ dạng của Trương Dương Long Phong đã hiểu, Trương Dương đang định vào thâm sơn, thăm dò xem rốt cuộc là thứ gì gây ra việc này.

- Tôi đi với cậu!

Long Phong không hỏi gì, chỉ đơn giản nói, Trương Dương ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh ta chằm chằm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK