Mục lục
Thần Y Thánh Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Chí Tường gọi điện thoại cho Trương Dương nhưng không được, điều này làm cho ông ta càng thêmđứng ngồi không yên, cảm giác nếu như mình chậm hơn một bước, Trương Dương tất sẽ bị người khác cướp đi mất.

Ông ta lại gọi một số điện thoại khác, rất nhanh chóng đầu bên kia liền bốc máy.

- Alo!

Trong điện thoại truyền đến tiếng Chu Đạo Kỳ, lúc này, Chu Đạo Kỳ vừa cùng Quách Dũng từ quán cơm đi ra.

- Anh Kỳ!

Chu Chí Tường hơi dừng một thoáng, tựa hồ đang chuẩn bị tìm lời để nói, nhưng vẫn chưa mở miệng thì đầu dây bên kia đã trực tiếp hỏi:

- Viện trưởng Chu anh cũng là vì chuyện thực tập của Trương Dương phải không?

- A, đúng vậy!

- Ồ, nếu như vậy thì Viện trưởng Chu anh cũng đừng tốn công vô ích, hiện tại tôi cũng không liên lạc được với Trương Dương, anh cũng biết cậu sinh viên Trương Dương này có chút đặc thù, về chuyện thực tập của cậu ta, học viện đã chuẩn bị sẵn sàng buông tay rồi, sẽ do Trương Dương tự mình quyết định.

- A, là như vậy à... Khi nào mà...

- Là thế này, hiện tại chúng tôi cũng không liên lạc được với Trương Dương, chờ liên hệ được với Trương Dương, học viện y học Trường Kinh sẽ cho triệu tập đại diện tất cả các bệnh viện ở Trường Kinh, cùng quyết định sắp xếp thực tập sinh năm nay.

- Ồ, thì ra là như vậy...

- Được rồi Viện trưởng Chu, chỗ tôi giờ còn bận chút chuyện nên không nhiều lời với anh được nữa, chào nhé!

- Tút... Tút...Tút…

Chu Chí Tường cúp điện thoại, liên tiếp thở dài.

Mới năm rồi, lần đó không phải là bọn họ đến cầu chính ông ta xem có thể sắp xếp cho mấy thực tập sinh ở viện số 3 Trường Kinh đó sao, hiện tại lại bắt đầu giở giọng với ông ta như thế.

Tất cả những chuyện này đều là "nhờ ơn" Trương Dương "ban tặng".

Đầu dây bên kia, Chu Đạo Kỳ cúp điện thoại, Quách Dũng bên cạnh liền lập tức hỏi:

- Là Viện trưởng Chu, Chu Chí Tường của viện số 3 Trường Kinh à?

- Ừm!

Chu Đạo Kỳ gật gù, Quách Dũng lại hỏi:

- Là vì Trương Dương?

Chu Đạo Kỳ gật đầu lia lịa, sau đó an ủi:

- Yên tâm, về phía Trương Dương tôi nhất định sẽ nói tốt cho ông.

Nói đoạn, Chu Đạo Kỳ liền lấy ra một dãy số.

- Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...

Trong điện thoại vẳng lại tiếng thông báo không liên lạc được khiến Chu Đạo Kỳ ngây ra một lúc, tiếp đó bất đắc dĩ bảo Quách Dũng:

- Xem ra sẽ không liên lạc được với Trương Dương sớm đâu, nhưng ông cứ yên tâm đi, chờ Trương Dương tới trường, tôi nhất định sẽ nói giúp cho ông.

Vừa dứt tiếng, chuông điện thoại trong tay Chu Đạo Kỳ liền vang lên, vừa nhìn dãy số, Chu Đạo Kỳ vội vã bốc máy.

- Ừm... ờ... ờ... Như vậy đương nhiên là tốt nhất... Ừm, được rồi, tôi biết rồi.

Rất nhanh đã nghe xong cuộc điện thoại, Chu Đạo Kỳ hơi thay đổi sắc mặt, Quách Dũng vội vàng hỏi:

- Thế nào?

- Không có gì!

Chu Đạo Kỳ dừng một thoáng, có chút bất đắc dĩ nói:

- Bởi vì bệnh viện thực tập của các sinh viên khác đều đã sắp xếp xong xuôi, hiện tại chỉ còn thiếu mỗi Trương Dương, mà những đại biểu của các bệnh viện kia bây giờ còn đang tranh giành tư cách thực tập của cậu ta, đặc biệt là bệnh viện tỉnh, có mấy vị "đại lão thành" tự mình gọi điện thoại đến cho viện trưởng học viện, hiện tại học viện quyết định, chờ Trương Dương trở lại trường thì cho triệu tập toàn thể lại, rồi cuối cùng để Trương Dương tự mình quyết định đến bệnh viện nào thực tập.Trước đó tôi chỉ là thuận miệng qua loa vài câu với Chu Chí Tường, không ngờ tôi đã thực sự nói đúng.

Chu Đạo Kỳ cũng là một bộ dáng vẻ dở khóc dở cười, ông ta thật không nghĩ tới, mấy câu nói diễn lấy lệ của ông ta với Chu Chí Tường nghiễm nhiên lại đã trở thành sự thực, xem ra những lãnh đạo trong trường kia gần đây cũng bị phiền đến không ít.

- Thì ra là như vậy!

Quách Dũng không thể không cảm khái đáp lại một câu, trước đây đều là các trường tới tìm bệnh viện bọn họ để xin thêm danh ngạch thực tập sinh, nhưng bây giờ lại có chuyện mấy bệnh viện cùng tranh nhau một thực tập sinh.

- Yên tâm đi lão Quách, chờ tôi gặp được Trương Dương rồi nhất định sẽ gửi lời thay ông.

Chu Đạo Kỳ an ủi.

- Ừm, được, vậy tôi đi về trước, chờ sau khi Trương Dương về trường nhất định nhớ báo cho tôi biết với.

Quách Dũng gật gù, biết hiện tại không có biện pháp nào có thể nóng vội neen cũng chỉ đành ngồi chờ.

Chờ Quách Dũng rời khỏi, Chu Đạo Kỳ lại gọi cho Trương Dương một cú điện thoại , nhưng đáng tiếc vẫn là thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, điện thoại di động của Trương Dương vẫn chưa mở máy.

Chu Đạo Kỳ thở dài, cũng không nói gì, lúc trước khi hai đề tài miễn dịch bài xích và trị liệu bằng gien đơn đột biến đang tiến hành, Trương Dương là một tay chưởng quỹ, thường thường không liên lạc được với hắn, hiện tại không liên lạc được với hắn cũng là bình thường, ông ta cũng đã quen rồi.

Lúc này, điện thoại đột nhiên lại gọi tới, Chu Đạo Kỳ nghe máy thì lại là một chủ nhiệm bệnh viện ngoại tỉnh nào đó, hai người vì từng quen biết với một số bệnh nhân mà qua đó đã kết giao tình.

Cúp điện thoại, tâm tình Chu Đạo Kỳ đã khá lên rất nhiều, bữa trưa ngày mai lại có người mời rồi.

Về phần liên hệ với Trương Dương, Chu Đạo Kỳ cũng không phải là gấp gáp gì, ngược lại Trương Dương sớm muộn cũng sẽ tới trường báo danh , còn tháng ngày trước đó thì cứ để ai nấy cùng thấp thỏm đi.

Kỳ nghỉ hè qua rất nhanh, cuối cùng đã tới lúc khai giảng, Trương Dương cũng không thể không tạm gác lại quãng thời gian mặn nồng cùng Mễ Tuyết.

Theo yêu cầu, năm nay Trương Dương cần thực tập một năm, kỳ thực hắn dùng bất cứ thân phận nào đều có thể xin nhà trường miễn đi thực tập, chỉ là chính bản thân hắn không muốn làm vậy, và cũng sẽ không bao giờ làm như thế.

Khi chiếc Benz của Trương Dương được lái vào trường, nhất thời liền kéo theo một đám sinh viên vây xem.

Thời đại này, người có thể chạy xe Benz đã không có bao nhiêu, mà một sinh viên có xe hiệu Mercedes lại càng là hiếm thấy, nhìn thấy chiếc xe này, rất nhiều sinh viên liền đoán ra là ai tới.

Danh tiếng củaTrương Dương, đã sớm lan truyền ra trong đại học Trường Kinh, hầu như đã đến mức độ nổi tiếng.

Nhưng vẫn có mấy tân sinh viên quả không biết, kết quả là, sẽ có một vài sinh viên khóa trên liền đem sự tích về Trương Dương thêm mắm thêm muối miêu tả một phen, tư thái ấy giống như Trương Dương chính là bản thân họ vậy.

Trong chuyện này cũng có không ít sinh viên khóa trước lợi dụng tạo quan hệ với các em gái khóa sau, vô tình tập hợp lại thành mấy đôi, đương nhiên những chuyện này đều là nói sau.

Còn khi xe Trương Dương vừa đỗ, Thi Nhan liền kéo Vương Lộ tiến tới, thì ra là Thi Nhan tinh mắt, thấy xe Trương Dương tới liền tiện tay kéo Vương Lộ qua đó.

Một kỳ nghỉ hè không gặp, Trương Dương vẫn đúng là rất nhớ mấy cô bé này.

- Trương Dương, nghỉ hè đi đâu chơi vậy?

Thi Nhan nói mà vẫn liếc vào trong xe, tựa hồ đang tìm ai đó.

Vương Lộ theo đó mà rằng:

- Còn đi đâu vào đây nữa, nhất định là ở chỗ hoa khôi Mễ Tuyết của chúng ta đây mà?

Trương Dương cười ha ha, còn chưa kịp đáp thì đã nhìn thấy phó viện trưởng Chu Đạo Kỳ đang dần chạy lại đây, thấy Trương Dương thì liền trách luôn một câu:

- Trương Dương cậu cuối cùng cũng coi như đã cam lòng lộ diện, điện thoại tại sao lại tắt máy chứ!

Thấy là phó viện trưởng Chu Đạo Kỳ thì Vương Lộ cùng Thi Nhan cũng không tiếp tục đùa vui nữa mà chào tạm biệt Trương Dương sau đó liền rời khỏi.

Biết Chu Đạo Kỳ có chuyện nói với mình, Trương Dương liền nở nụ cười đáp lại hai người, thuận miệng nói câu tối hẹn cùng nhau ăn một bữa cơm tụ tập sau, đoạn theo Chu Đạo Kỳ cùng rời đi.

Nhìn Trương Dương rời đi, Thi Nhan có chút chua xót nói:

- Xem phó viện trưởng Chu gấp như vậy, nhất định là vì chuyện thực tập của Trương Dương rồi!

Vương Lộ rất tán thành nói:

- Không sai đâu, tất cả mọi người thừa dịp nghỉ hè thực tập, nhưng chỉ có Trương Dương chẳng vội vàng gì, trái lại có nhiều bệnh viện vì tranh đoạt Trương Dương mà nghe nói sắp giẫm sụp bục cửa giảng đường lớn của học viện chúng ta rồi đó!

- Thực sự là người so với người mà làm người ta tức chết mất thôi...

Thi Nhan thở dài mà rằng:

- Cũng là do Trương Dương có bản lĩnh này.

- Ai dám nói không phải chứ...

Vương Lộ trông theo bóng Trương Dương cùng Chu Đạo Kỳ rời đi mà không cầm được sự ghen tỵ, nhưng dù sao phần nhiều trong đó vẫn là vẻ ước ao.

- Phó viện trưởng Chu, ông đến tìm tôi có chuyện gì đây?

Trương Dương bị Chu Đạo Kỳ dẫn vào phòng làm việc của ông ta, dọc đường đi cũng không nói gì với Trương Dương cả, điều này làm cho Trương Dương có chút không rõ manh mối.

- Nào qua đây, uống nước trước đã, xem trà quê tôi như thế nào?

Lúc này trong văn phòng chỉ có ông ta và Trương Dương, Chu Đạo Kỳ cũng là không vội, trước tiên rót cho Trương Dương một chén trà.

Trương Dương đón lấy chén trà, cười cười mà rằng:

- Phó viện trưởng Chu, có chuyện gì cứ nói thẳng đi.

- Ừm, được!

Chu Đạo Kỳ ngồi trở lại vị trí của mình, nhìn Trương Dương cười nói:

- Trương Dương à, về chuyện thực tập của mình cậu có ý kiến gì không?

- Thực tập?

Trương Dương đầu tiên là ngây ra một lúc, tiếp đó cũng phản ứng lại ngay, dựa theo học trình của hắn, năm nay cũng đã đến lúc hắn đi thực tập.

- Đúng vậy, tôi gọi cậu tới, chủ yếu cũng là muốn hỏi cậu một chút, đối với bệnh viện thực tập có yêu cầu gì hay không.

Chu Đạo Kỳ cười ha ha, chờ Trương Dương mở miệng mà trong lòng khó tránh khỏi có chút căng thẳng, chỉ lo Trương Dương tự mình đã sớm quyết định muốn đi bệnh viện nào thực tập rồi.

- Ồ, như vậy à!

Trương Dương suy nghĩ một chút rồi hỏi:

- Việc này bình thường không phải đều là nhà trường sắp xếp sao?

Chu Đạo Kỳ ho khan một tiếng, nếu như là sinh viên bình thường thì đó đương nhiên là chuyện nhà trường đã sớm sắp xếp xong xuôi.

Trương Dương vừa nghĩ cũng liền hiểu được, liền hỏi:

- Hiện tại rất nhiều bệnh viện đều muốn tôi về làm thực tập sinh phải không?

Chu Đạo Kỳ vẻ mặt đau khổ mà rằng:

- Giờ cậu mới biết hay sao? Hiện tại không đơn thuần là Trường Kinh, gần như toàn bộ các bệnh viện lớn trong tỉnh Đông Nam đều phái đại diện tới trường ta, mục đích chính là muốn nhà trường xếp cậu đến bệnh viện bọn họ đi thực tập.

Thực tập, đây là chuyện mỗi sinh viên đại học đều tránh không khỏi, Trương Dương sau khi sống lại vẫn đều rất hưởng thụ cuộc sống hiện có, vì lẽ đó cũng không chuẩn bị đặc thù hóa nó mà không đi thực tập.

Nếu là thực tập, chuyển sang nơi khác cũng là trị bệnh cứu người, cũng không có cái gì không tốt.

Nói thật là về địa điểm thực tập, Trương Dương thật sự không có yêu cầu gì, chỉ cần bệnh viện thực tập đủ tin tưởng hắn, không quơ tay múa chân vẽ rắn thêm chân với phương án trị liệu của hắn, lại càng không muốn quan liêu hóa như viện số 3 Trường Kinh là Trương Dương cảm thấy đã có thể.

Những chuyện này, Trương Dương không nói với Chu Đạo Kỳ, mà là hỏi ngược lại:

- Vậy thưa phó viện trưởng Chu, nếu nhiều bệnh viện đều muốn để cho tôi qua đó như vậy, thế thì phía nhà trường là chuẩn bị sắp xếp như thế nào đây?

Chu Đạo Kỳ hồi đáp:

- Nếu như cậu thật không có ý kiến gì, nhà trường sẽ sắp xếp thế này, sẽ cho tập trung tất cả đại diện của các bệnh viện tới giành tư cách thực tập của cậu lại một chỗ, sau đó sẽ do cậu tự mình gặp mặt bọn họ, cuối cùng cậu lựa chọn đến bệnh viện nào thì sẽ đến bệnh viện đó.

- Ừm, vậy cứ như thế đi!

Trương Dương đứng dậy, nói rằng:

- Cách này rất tốt, vậy thể là lúc nào đây?

- Ai nấy đều đã sớm chuẩn bị xong, chính là đang chờ cậu xuất hiện đó, nếu như cậu không thấy gì bất tiện thì chiều nay là có thể bắt đầu.

Chu Đạo Kỳ đáp.

- Ừm, vậy cứ như thế đi, nếu như không có chuyện gì khác thì tôi ra ngoài trước.

Trương Dương gật gù, chuẩn bị rời đi.

- Chờ một chút! Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Chu Đạo Kỳ trực tiếp gọi giật Trương Dương lại, Trương Dương dừng lại, nghi ngờ hỏi:

- Viện trưởng Chu còn có chuyện gì khác sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK