Mục lục
Thần Y Thánh Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Có gì tốt nữa không?

Long Thành thuận miệng hỏi một câu, ánh mắt cũng bắt đầu đánh giá xung quanh.

Gã hiện tại đã mua không ít đồ, tuy nhiên gã còn thấy chưa đủ, Long gia không ít người, số lượng người không luyện nội kình nhiều hơn số người luyện, đến cả số người làm việc vặt trong nhà gã cũng đều tính đến.

Đây là lần đầu tiên gã tiến vào Long gia tổng bộ, lễ nhiều chẳng ai chê cả, để lại một thiện duyên cũng tốt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

- Có, có rất nhiều, xem cậu muốn cái gì, tôi có…

Ông chủ lập tức cười ha hả nói, đây là khách hàng lớn thật sự, bọn họ càng mua nhiều thì ông ta càng kiếm được nhiều tiền lời, vì vậy ông ta vui vẻ cũng là điều dễ hiểu.

Trong lúc ông chủ giới thiệu cho Long Thành, Long Phong đi lên phía trước vài bước.

Trương Dương thì đi đến bên quầy, vừa rồi Vô Ảnh đã báo cho hắn một tin tức, ở đây có đồ tốt, thứ vô cùng tốt.

Thứ được Vô Ảnh chú ý, chắc chắn là không kém rồi.

Nhận được tin tức của Vô Ảnh, Trương Dương lập tức đi qua, trực tiếp đứng bên cạnh quầy.

Vô Ảnh đã nhảy vào trong quầy, ông lấy một chiếc hộp được thiết kế tinh xảo, chiếc hộp này không lớn, chỉ to hơn bàn tay một chút, Vô Ảnh ôm thật chặt, còn nhe răng ra định cắn vào chiếc hộp.

Cũng may mà Trương Dương kịp thời ngăn nó lại, không để nó cắn.

Bên cạnh chiếc hộp này còn viết dòng chữ " Ngọc phục linh ngàn năm", ngoài ra còn có niêm yết giá, một thứ tốt như vậy cho nên được để với giá tám vạn tệ.

- Vô Ảnh, về đi.

Tâm niệm Trương Dương vừa động, liền ra mệnh lệnh với Vô Ảnh.

Vô Ảnh lưu luyến nhìn chiếc hộp, nhưng cuối cùng vẫn nhảy ra ngoài, chui vào bàn tay của Trương Dương.

Nó còn không ngừng kêu chit chit, nói cho Trương Dương biết đây tuyệt đối là đồ tốt, Trương Dương phải khẩn trương đi lấy.

Với trí tuệ của Vô Ảnh thì chắc chắn không phải là mua, gặp được thứ tốt, chỉ có thể là "lấy" mà thôi.

- Có chuyện gì thế, Vô Ảnh phát hiện ra thứ tốt gì à?

Long Phong đi đến, nhỏ giọng nói một câu. Gã biết thân phận thật sự của Vô ảnh, thứ được Vô Ảnh nhắm trúng, chắc chắn sẽ không phải hạng tầm thường.

Trương Dương khẽ gật đầu, thấy Trương Dương không có động tĩnh gì, Vô Ảnh lại vội kêu lên, lần này nó kêu to hơn rất nhiều.

Ông chủ cửa hàng đang giới thiệu cho Long Thành cũng phải quay lại, nhìn con vật cưng của Trương Dương đang kêu ầm ĩ ở đó. Thời buổi này mà còn có người nuôi loại thú cưng như vậy, khiến ông ta cảm thấy rất khó lý giải.

- Ông chủ, cái này ông có thể lấy ra cho tôi xem một chút được không?

Trương Dương gõ tấm thủy tinh ở quầy, trực tiếp nói với ông chủ một tiếng, ông chủ đang nói chuyện đột nhiên ngẩn người ra, lập tức đi qua chỗ Trương Dương.

Long Thành nghe thấy Trương Dương nói vậy cũng bèn đi qua.

Đến nơi, ông chủ này lập tức sửng sốt.

Thứ Trương Dương chỉ chính là thứ mà đã để rất lâu rồi nhưng không bán được cho ai, đây là một bảo bối mà hơn ba tháng trước ông ta kiếm được, lúc trước ông ta nghĩ đây là bảo bối cho nên mới vung tiền ra mua như vậy.

Ông ta tin rằng mình sẽ kiếm được một món hời lớn từ bảo bối này, không ngờ khi giới thiệu cho một vài khách quen, họ cũng lắc đầu.

Thứ được ông ta cho là bảo bối này chỉ có thể đặt ở đó, lại hạ giá đến mấy lần với hy vọng lấy lại được vốn, nhưng vẫn chẳng có ai hỏi thăm.

Cuối cùng đành để ở đó làm vật trang trí, xem về sau có thể bán được hay không, nếu như không bán được thì ông ta đành phải chấp nhận lỗ một khoản lớn mà thôi.

Ông chủ này phản ứng cũng rất nhanh, sau giây lát sửng sốt khi Trương Dương nhìn vào vật đó, lập tức lại tươi cười, đi vào lấy chiếc hộp từ trong quầy ra.

- Anh bạn này cũng có con mắt nhìn đấy nhỉ, đây là bảo bối để trấn tiệm của chúng tôi, Ngọc phục linh ngàn năm, Gia linh vốn quý trọng, trải qua ngàn năm lại càng trở nên quý hiếm hơn, cho nên đây là bảo bối độc nhất vô nhị đó.

Lúc nói chuyện, ông ta đưa chiếc hộp cho Trương Dương.

- Tôi có thể mở xem không?

Trương Dương khẽ mỉm cười, ông chủ nói gì hắn cũng không để ý, điều mà hắn chú ý chính là phản ứng của Vô Ảnh, nếu Vô Ảnh nói đây là đồ tốt thì chắc chắn đó là đồ tốt.

- Đương nhiên là được rồi, cậu cứ mở ra xem thoải mái.

Ông chủ nói vậy, Trương Dương cũng liền mở chiếc hộp ra luôn.

Chiếc hộp được thiết kế rất tinh xảo, những chiếc hộp để đựng những thứ quý giá như thế này giá cũng phải đến mấy trăm tệ.

Sau khi mở chiếc hộp ra, bên trong có hai khối màu xanh nhạt, chỉ nhìn qua thì thấy rất bình thường.

Tuy nhiên sau khi Trương Dương và Long Phong nhìn thấy đồ vật này, ánh mắt càng như dán vào đó, Vô Ảnh lại vội kêu lên.

Một lúc sau, Trương Dương và Long Phong mới liếc nhìn nhau, trong ánh mắt đều tỏ ra vẻ rung động.

Đây đúng là Gia linh ngàn năm, hơn nữa còn là Ngọc gia linh phẩm chất tốt nhất, cái này ông chủ cửa hàng không hề nói sai, hai người không ngờ ở đây lại bán một thiên tài địa bảo như vậy, mà bày bán công khai như vậy lại không có ai hỏi mua.

Kết quá này, khiến cho hai người đều có cảm giác khó tin.

- Ông chủ, thứ này tôi muốn mua, gói lại cho tôi đi.

Kiềm chế sự kích động trong lòng lại, Trương Dương lập tức nói, sau đó rút chi phiếu ra, nơi này thường xuyên bán những mặt hàng giá trị lớn, nên có thể quẹt thẻ được.

- Mua à?

Ông chủ lập tức ngẩn người, miệng há hốc.

Ông ta không ngờ hôm nay lại có thể bán được thứ này đi. Những lần trước, khách hàng đến xem, mở ra một cái là lắc đầu luôn.

Ngọc phục linh này đích xác là Gia linh, còn có màu xanh nhạt rất hiếm nữa, nhìn qua trông giống như một viên ngọc thạch vậy.

Đáng tiếc "khối ngọc" này cũng không đẹp cho lắm, thậm chí như thể có một lớp bụi bám lên vậy, khiến cho người ta có cảm giác không thoải mái, người không biết thì đương nhiên sẽ không mua, có bán rẻ hơn nữa cũng không mua.

- Chúng tôi mua.

Trương Dương nói lại một câu, lúc này ông chủ cửa hàng mới phản ứng lại, vội vàng nhận lấy tờ chi phiếu của Trương Dương, giúp hắn quẹt thẻ.

Quẹt thẻ đồng nghĩa với việc giao tiền, và Ngọc gia linh này cũng sẽ thuộc về Trương Dương, ông chủ này đi rất nhanh, giống như sợ Trương Dương sẽ đổi ý vậy.

Sau khi giao dịch xong ông ta mới lại nhếch miệng cười.

Ông ta không biết, trong lòng Trương Dương cũng đang rất sốt ruột, trả tiền xong thì thứ này coi như đã là của hắn, chưa đưa tiền thì vẫn là của người ta.

Và ông chủ kia cũng không viết, số Ngọc gia linh này, đừng nói là tám vạn tệ, mà thậm chí là tám triệu tệ hắn cũng sẵn sàng mua. Một thiên tài địa bảo như vậy, có tiền cũng khó mà mua được.

Giao dịch xong, chủ quán cười ha hả đem hàng giao cho Trương Dương, trong lòng ông ta còn âm thầm nói may mắn.

Cuối cùng thì ông ta cũng bán được rồi, về sau không phải nhìn thứ bảo bối này mà cảm thấy rầu rĩ nữa rồi.

- Trương Dương, đây là cái gì?

Long Thần cũng xán lại nỏi một câu.

Thấy Trương Dương mua nhanh như vậy, cảm thấy rất không đơn giản cho nên mới tò mò hỏi một câu.

Với kiến thức của gã thì không biết đây là Ngọc hoạch linh ngàn năm thực thụ.

- Là một thứ tốt, về rồi cậu sẽ biết.

Không ngờ một bảo bối như vậy lại có thể mua được ở một cửa hàng, Trương Dương bây giờ tâm trạng rất tốt.

Hắn cảm thấy mình rất may mắn, vì trời mưa nên phải ở lại Tây Châu một đêm, bằng không theo kế hoạch thì đã đến hồ Ngạc Châu rồi.

Đây tất cả có thể nói là trùng hợp, cũng có thể nói là duyên phận.

Thấy được Ngọc gia linh ngàn năm, Long Phong cảm thấy rất bất ngờ, đồng thời cũng có chút hưng phấn.

Vận may của Trương Dương cũng khiến gã cảm thấy ghen tị, đi dạo trong cửa hàng mà cũng có thể mua được bảo bối có một không hai, vận khí này không phải bình thường nữa rồi.

Đương nhiên, phát hiện ra bảo bối này đầu tiên là Vô Ảnh, bọn họ chỉ đi dạo chơi mà thôi, rất có thể sẽ không đi xem mà bỏ qua bảo bối này.

Ngọc phục linh thuộc thực vật họ nấm, sinh trưởng rất khó, thông thường chỉ qua một trăm năm cũng đã là rất khó rồi.

Hiện tại trên thị trường, loại tốt nhất của nấm Linh chi là Tử linh chi, nếu là hàng trăm năm trở lên thì có ra giá bao nhiêu cũng chẳng ai bán, còn loại ngàn năm thì chưa từng xuất hiện.

Ngọc gia linh và Tử linh chi cũng giống nhau, đều là loại phẩm chất tốt nhất.

Ngọc gia linh ngàn năm như vậy, không thể dùng tiền để đo giá trị của nó.

Ngọc phục linh ngoài có tác dụng làm thuốc rất cao ra thì còn có tác dụng rất quan trọng.

Đó chính là có thể kết hợp với bất kỳ loại thuốc bào, đều có tác dụng trung hòa và xúc tiến tốt nhất. Là loại Ngọc gia linh tốt nhất trong các loại Ngọc gia linh hiệu quả sẽ càng cao hơn. Về sau khi Trương Dương phối chế dược liệu, bất cứ loại dược liệu bình thường nào kết hợp với Ngọc gia linh này đều biến thành linh dược, đây là một công hiệu hết sức "kinh khủng".

Không chỉ như vậy, nếu là phối chế linh dược mà cho thêm Ngọc gia linh ngàn năm này, thì sẽ có tác dụng gấp đôi, một viên linh dược tương đương với hai viên.

Chỉ điểm này thôi cũng đã khiến giá trị của bảo bối này rất lớn rồi.

Sau khi mua được Ngọc hoạch linh ngàn năm, trong lòng Trương Dương có chút hối hận.

Tinh huyết đan không nên phối chế nhanh như vậy, nếu được kết hợp với Ngọc phục linh này thì chẳng khác nào tăng được gấp đôi công hiệu của Tinh huyết đan, tương đương với việc họ có hai phần tinh huyết của linh vượn.

Tuy nhiên ý nghĩ này cũng chỉ là thoáng qua mà thôi.

Đây cũng thuần túy là lòng tham tức thời mà thôi, mỗi người sau khi xong việc cũng sẽ đều có suy nghĩ như vậy. Tuy nhiên lúc trước làm sao hắn biết được mình sẽ gặp được Ngọc phục linh ngàn năm như vậy, huống hồ Tinh huyết đan cũng đã giúp được họ rất nhiều, Trương Dương cũng không thể cứ giữ mãi mà không đi phối chế được, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tác dụng của Tinh huyết đan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK