Mục lục
Thần Y Thánh Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi nói chuyện, trên người Sở Vân Thiên ngoài màu đỏ, không còn màu nào khác nữa.

Hóa huyết, có thể hóa đi máu trong cơ thể người khác, lấy năng lượng trong máu cho chính mình dùng, người bị hóa huyết, phải chịu đựng sự đau khổ bị rút máu đến khô cạn ngay khi còn sống.

Mỗi người trong số họ, sau khi bị hóa hết tất cả máu mới chết đi, đó là sự đau đớn không nói nên lời, không ai có thể hiểu được.

Có điều đây cũng không phải là tuyệt đối, giờ đây bản thân Sở Vân Thiên đang chịu được sự thống khổ hóa huyết.

Hóa Huyết, khi hóa đi máu của chính bản thân, sự đau khổ cũng giống như vậy, sự nóng rực khi thiêu đốt máu của cơ thể, đang đốt cháy cả cơ thể của gã, gã chỉ muốn lấy đao chặt đứt huyết quản của mình, làm cho số máu đang sôi trào này toàn bộ chảy ra ngoài.

Sự đau khổ này, cũng làm cho gã thêm oán hận Trương Dương.

Sau khi bắt được Trương Dương, gã nhất định phải khiến cho người thanh niên đẩy gã đến bước đường này phải nếm mùi vị đau khổ của hóa huyết, gã phải dần dần, hóa cạn toàn bộ máu trên người Trương Dương từng chút một.

Thần thái của Trương Dương trở nên hơi lắng đọng.

Truy Phong, Tia Chớp và những con khác cũng vậy, chúng đều đã cảm thấy được, khí thế của Sở Vân Thiên đã tăng lên, thực lực của gã lại tiếp tục phục hồi, hơn nữa còn đang tăng lên.

- Truy Phong!

Trương Dương gọi lên một tiếng, không thể để Sở Vân Thiên có thời gian hồi phục, nếu để thực lực của Sở Vân Thiên tăng lên, thì người đen đủi nhất định là họ.

Lần này không giống với lần đối phó với trưởng lão Hô Diên gia trước kia, đối phó với trưởng lão Hô Diên gia, Trương Dương có thể né tránh để tiêu hao thời gian mật bí pháp của ông ta, nhưng với Sở Vân Thiên thì không thể được. Nếu như Trương Dương né tránh, Sở Vân Thiên có thể trốn đi bất cứ lúc nào, cũng có thể làm bị thương những người khác.

Trương Dương của ngày hôm nay, nhất định phải đối diện chiến đấu với Sở Vân Thiên.

Truy Phong ngước đầu lên, nhẹ nhàng hí lên một tiếng, cơ thể nhanh chóng phóng về phía Sở Vân Thiên, khoảng cách giữa nó và Sở Vân Thiên không xa, đoạn đường này xuất hiện một vệt trắng.

Đây là vệt trắng để lại do tốc độ của Truy Phong quá nhanh.

Tia Chớp và Vô Ảnh cũng bắt đầu chuyển động, ánh mắt Trương Dương không ngừng lóe sáng, hắn không động đậy, nhưng trên tay đột nhiên xuất hiện một chiếc ngân châm.

Rất nhiều thế gia đều có bí pháp để tăng nội công của mình trong thời gian ngắn, Trương gia cũng không phải là ngoại lệ.

Nếu so sánh với những bí pháp làm tổn hại đến bản thân mình, bí pháp này của Trương gia vô cùng ôn hòa, ít nhất di chứng không nghiêm trọng đến nỗi vậy, không mất mạng, cũng không rớt tu vi.

Bí pháp của Trương gia, đó là dùng kim châm vào huyệt đạo, kích thích tiềm năng của bản thân.

Hiểu rất rõ về cơ thể của mình, và còn là Y Thánh Nhất Mạch, y thuật hùng mạnh làm cho họ có không ít nghiên cứu về cơ thể chính mình, cuối cùng tạo thành loại công pháp này.

Sau khi châm huyệt, có thể tăng thực lực một cách đáng kể, có điều về sau cũng sẽ yếu đi một thời gian, thời gian suy yếu sẽ căn cứ vào tu vi, Trương Dương nhiều nhất cũng chỉ yếu đi một tháng.

Một tháng suy yếu, hơn nữa không mất đi tu vi, điểm này Trương Dương có thể chịu được.

Không do dự thêm nữa, từng cây kim bạc, Trương Dương đều cắm vào trong vị trí huyệt đạo của mình.

Những huyệt vị này, bị cắm vào sẽ rất đau, Trương Dương cố gắng chịu đựng sự đau đớn này, cuối cùng đã nhanh chóng đâm hết 16 cây kim bạc vào trong.

Hắn hiểu rất rõ, tam đại linh thú không gây được cho Sở Vân Thiên uy hiếp lớn, nhiều nhất chỉ có thể giằng co với gã một lúc mà thôi, giờ đây hắn phải tranh thủ thời gian.

Mười sáu cây kim bạc cắm vào cơ thể, nội công trong cơ thể Trương Dương bắt đầu trở nên mạnh mẽ, những tác dụng còn lại trước kia khi uống linh dược cũng kích phát nhanh chóng, tinh huyết đan sử dụng trước đó cũng không ngừng phóng thích ra năng lượng.

Trong chớp mắt, Trương Dương có một cảm giác như kinh mạch sắp sửa nổ tung.

Năng lượng bùng nổ trong chớp mắt, làm cho thực lực của Trương Dương cũng tăng vọt, nội công hùng mạnh làm cho sắc mặt Trương Dương hơi đỏ.

- Chích chích chích!

Sau khi làm xong những điều này, Tia Chớp kêu thất thanh lên một tiếng, Truy Phong cũng rên rỉ ngã xuống một bên.

Chúng liên hợp tấn công, đã không thể gây ra uy hiếp lớn cho Sở Vân Thiên, mà vì nguyên nhân thực lực của chúng, giờ đây tất cả đều gặp nguy hiểm, Truy Phong còn bị Sở Vân Thiên đá trúng một cước.

Trước kia luôn là nó đá Sở Vân Thiên, giờ đây cuối cùng đã bị người khác đá rồi.

- Tránh ra!

Cơ thể Trương Dương hơi chấn động, mười sáu cây kim bạc đều bay ra ngoài, cơ thể hắn hơi nhún lên, mũi kiếm của Hàn Tuyền Kiếm đã đi đến trước mặt Sở Vân Thiên.

Cơ thể của Trương Dương, sau khi được hệ thống gia trì đã rất kinh khủng, sau khi châm huyệt, cũng làm cho năng lượng trong cơ thể hắn đạt đến một cấp bậc kinh khủng hơn nữa.

Giờ đây, tốc độ, năng lượng và nhiều thứ khác của hắn, đều không kém hơn so với những cường nhân đứng đầu hậu kỳ tứ tầng, còn thực lực nội công của hắn, lúc này đã có khả năng đối kháng với trung kỳ.

Truy Phong và Tia Chớp vội vàng tránh sang một bên, Vô Ảnh cũng không phụt nội công nữa.

Cơ thể của Trương Dương hoàn toàn quần chiến với Sở Vân Thiên, chúng hiểu rất rõ, giờ đây thực lực của Trương Dương và Sở Vân Thiên đều vượt xa với chúng, tạm thời chúng không thể giúp gì cả.

- Rầm rầm rầm!

Sở Vân Thiên phóng mấy quyền về phía Trương Dương, và tránh được Hàn Tuyền Kiếm của hắn.

Trên mặt Sở Vân Thiên, còn có sự kinh hãi to lớn, lòng tin của gã cũng không còn khổng lồ như khi mới bắt đầu nữa.

Khi Hóa Huyết hóa đi máu của cơ thể, làm cho gã cũng có một nhược điểm rất lớn, đó là không thể sử dụng binh khí, đặc biệt là Hỏa Diệm Đao.

Giờ đây máu trong người gã đang ở trạng thái sôi trào, vốn dĩ đã rất nóng, mà Hỏa Diệm Đoa lại là đệ nhất thần binh thuộc tính hỏa, nếu như lúc này sử dụng Hỏa Diệm Đao, có lẽ không cần Trương Dương đối phó với gã, mà gã sẽ bị thiêu chết.

Đây cũng là nguyên nhân trước đó gã buông đao xuống.

Không còn vũ khí, đối diện với Trương Dương, Sở Vân Thiên hơi thiệt thòi, có điều điều làm gã lo lắng nhất, đó là sự đối kháng về thực lực. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Mặc dù gã đã sử dụng Hóa Huyết, nhưng năng lượng cuối cùng chưa đột phá khỏi trung kỳ tứ tầng, đạt đến hậu kỳ, chủ yếu là vì trước đó gã đã bị thương quá nặng, lại bị trúng độc nữa.

Điều này cũng đã ảnh hưởng đến một phần công hiệu của Hóa Huyết, làm cho gã chỉ có thực lực đỉnh cao trung kỳ.

Sau khi Trương Dương châm huyệt, cũng có thực lực bắt đầu của trung kỳ tứ tầng, một người bắt đầu, một người đỉnh cao, hơi khác biệt nhau, nhưng khoảng cách này không phải không thể bù đắp, càng không phải nói, trên tay Trương Dương còn một thần binh lợi khí, không chỉ một chiếc thần binh lợi khí.

Đáng tiếc lúc này Sở Vân Thiên đã không còn đường lùi nữa, gã đã sử dụng Hóa Huyết với bản thân mình, sự thương tổn này rất lớn, gã cần phải giết chết Trương Dương và mấy con linh thú trước mắt.

Chỉ có như vậy, gã mới có thể giành lại cơ hội sống cho bản thân mình.

Bịch!

Cánh tay của Trương Dương không cẩn thận bị Sở Vân Thiên đánh trúng, để lại một vết tím bầm, có điều đùi của Sở Vân Thiên cũng bị Hàn Tuyền Kiếm xẹt qua, để lại một vết thương sâu miệng.

Máu chảy ra từ vết thương của Sở Vân Thiên, khi rơi xuống đất còn bốc khói lên, trông vô cùng kinh dị.

Bốp!

Vai của Sở Vân Thiên bị nội công của Trương Dương đánh trúng, cơ thể gã lảo đảo, có điều Trương Dươn cũng bị Sở Vân Thiên quay người đánh vào cánh tay, làm cho cánh tay của hắn trở nên tê dại, suýt nữa thì không nhấc lên được.

Thời gian chầm chậm trôi qua, màu đỏ trên người Sở Vân Thiên ngày càng đậm, có điều sự tiến công của Trương Dương cũng ngày càng mãnh liệt.

Giờ đây hai người đều hiểu rất rõ, họ đang đấu thời gian với nhau, xem ai có thể kiên trì đến phút cuối cùng, ai có thể kiên trì đến phút cuối, đó là người thắng cuộc.

Dần dần, trên cơ thể hai người có không ít thương tích, có điều nhìn chung, Sở Vân Thiên vẫn thê thảm hơn Trương Dương một chút, kiếm khí của Hàn Tuyền Kiếm đã mang đến không ít vết thương cho gã.

Vết thương nghiêm trọng nhất là vết thương trên bụng, thanh kiếm suýt nữa biến gã thành hai mảnh.

May mà cuối cùng Sở Vân Thiên né nhanh, có điều cuối cùng trên bụng cũng để lại một vết thương rất sâu rất lớn. Từ bên ngoài vết thương thậm chí có thể nhìn thấy một ít ruột và một vài cơ quan trọng bụng gã, nếu không phải vì Sở Vân Thiên dùng nội công áp chế, giờ đây gã đã không còn sức chiến đấu.

Dù vậy, vết thương này cũng có ảnh hưởng rất lớn với gã, khi gã chiến đấu cùng Trương dương đã trở nên chống đỡ nhiều, tấn công ít rồi.

Bốp!

Sở Vân Thiên lại bị đánh ngã xuống đất một lần nữa, Tia Chớp và Truy Phong cùng Vô Ảnh đều kêu lớn lên, trông rất hưng phấn.

Hàn Tuyền Kiếm của Trương Dương cũng theo sát, có điều khi xuất kiếm, Trương Dương đột ngột cảm thấy một sự choáng váng, một sự choáng váng như thoát lực vậy.

Điều này làm cho lòng Trương Dương hơi kinh hãi. Năng lượng mang lại từ bấm huyết đã dùng gần hết rồi.

Lần này dùng hết năng lượng, có uống linh dược cũng không bù lại được.

Hàn Tuyết Kiếm của Trương Dương không ổn định, lung lay một chút, ngay lập tức bị Sở Vân Thiên phát hiện ra, Sở Vân Thiên vui trong lòng, đáng tiếc rằng sự vui mừng này chưa kịp tăng lên, nội tâm của gã lại cảm thấy sợ hãi hơn.

Gã phát hiện ra rằng, năng lượng trên người gã cũng yếu đi rất nhiều, năng lượng mang đến do hóa 1 nửa số máu, giờ đây đã đến giai đoạn khô kiệt.

Thời gian bí pháp của hai người họ đã gần đến hồi kết thúc.

Thời gian bí pháp đã đến, nếu chỉ có hai người họ, đương nhiên là cục diện lưỡng bại câu thương, đáng tiếc bên kia người ta còn ba con linh thú với thực lực không yếu, trên mặt Sở Vân Thiên liền hiện lên một sự tuyệt vọng.

Chích chích chích!

Chít chít chít!

Tia Chớp và Vô Ảnh, cũng đều phát hiện rằng Trương Dương không ổn, ngay lập tức kêu lên, truy Phong bèn nhảy đến bên cạnh Trương Dương, há miệng cắn, ngay lập tức cắn được vào áo Trương Dương, rồi kéo về phía sau rất nhanh.

Sau khi được Truy Phong kéo về, Trương Dương mới chầm chậm đứng dậy, cuối cùng phải dùng kiếm để đỡ lấy cơ thể mới đứng dậy nổi.

Năng lượng có được do châm huyệt, thực sự đã dùng hết hoàn toàn, giờ đây trong cơ thể gã hầu như không còn một chút năng lượng nào nữa, trong đan điền cũng chỉ có rất ít nội công đang hồi phục, những nội công này đang hồi phục được bao nhiêu, Trương Dương cũng không rõ.

Có điều trong một tháng, đừng nghĩ đến việc có tu vi tầng bốn nữa.

Nhìn Trương Dương phải dựa vào ngoại lực mới đứng vững, Sở Vân Thiên liền cười đau khổ.

Gã chầm chậm đứng lên, vừa đứng dậy chân lại mềm nhũn xuống, màu đỏ toàn thân gã cũng nhanh chóng biến mất, tóc cũng dần trở lại màu đen, mắt cũng trở về bình thường, cuối cùng sắc mặt biến thành tái nhợt.

Đặc biệt là môi của gã, khô nứt và trắng bệch, trông bộ dạng như mất máu quá nhiều.

Bộ dạng của gã, khiến cho Truy Phong, Tia Chớp và Vô Ảnh đều ngớ ra, ngay lập tức lại lộ ra vẻ mừng rỡ. Vừa rồi chúng còn đề phòng, lo lắng Sở Vân Thiên nhân lúc Trương Dương thoát lực để tấn công, giờ đây thì không cần nữa rồi, tình trạng của Sở Vân Thiên cũng không tốt hơn Trương Dương là mấy.

Thấy mình không đứng lên được, Sở Vân Thiên lại nằm ở đó, chỉ ngước đầu dậy, nhìn Trương Dương ở đằng không xa.

- Ngươi thắng rồi, tu luyện bao nhiêu năm nay, những người chết trong tay ta ít nhất phải mấy nghìn, ta hiểu rất rõ, nhất định có một ngày ta phải chết trong tay người khác, đây là báo ứng, có điều ta vẫn còn một câu hỏi, hi vọng ngươi có thể trả lời ta, dù ta có chết, cũng chết được minh bạch!

Sở Vân Thiên nói chầm chậm, khi nói chuyện gã nhìn thẳng vào Trương Dương, gã thật sự không còn sức lực nữa, Trương Dương cũng vậy, nhưng Trương Dương còn ba con linh thú, ba con linh thú này, bất cứ một con nào đều có thể giải quyết gã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK