Mục lục
Thần Y Thánh Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương nhận lấy nhưng không nhìn, trực tiếp vứt vào đống lửa trại.

Mấy thứ này hắn cũng không đặc biệt để ý lắm, nếu không phải vì giữ bí mật thân phận của người tu luyện, tránh kinh hãi thế tục, mấy thứ này người khác biết cũng không sao.

Diêm Diệp Phi thấy Trương Dương đốt mấy thứ này cũng không có ý kiến gì.

Y tìm mấy thứ này vì (muốn tra ra chân tướng sự việc, muốn biết trăn lớn vì sao chết.

Hiện tại y đã biết, hơn nữa người giết chết trăn lớn đang ở trước mặt y.

Trải qua giây phút không yên ổn đó, biết Trương Dương sẽ không hại mình, trong lòng của y coi như đã nhẹ nhõm.

Đã không còn lo lắng sẽ bị giết người bịt miệng, lòng hiếu kỳ của y lập tức tăng lên, rất nhanh, y bắt đầu hỏi Trương Dương làm như thế nào mà giết chết được trăn lớn, người tu luyện nội kình có những ai, có phải đều rất lợi hại hay không.

Những người tu luyện nội kình này, trong mắt y đều là siêu nhân, cũng chính là đối tượng mà hiệp hội siêu tự nhiên từng muốn nghiên cứu.

Bị Vẹt linh thú tới quấy rối, Trương Dương cũng ngủ không được, ngồi đó hàn huyên cùng Diêm Diệp Phi.

Dù sao Diêm Diệp Phi cũng là người thường, chuyện của người tu luyện nội kình không thể nói cho y biết, nhưng chuyện chiến đấu với Kim Quan Mãng cùng với lai lịch của Truy Phong thì có thể kể một ít.

Tuy vậy, Diêm Diệp Phi nghe cũng thấy sửng sốt, không ngờ khu vực y không hiểu biết lại là một thế giới như vậy.

Trương Dương lúc này chẳng khác gì mở ra một cánh cửa lớn cho y, cánh cửa của một thế giới lúc trước y không biết gì, nhưng lại vô cùng tò mò đã rộng mở, đáng tiếc y chỉ có thể nhìn mà không thể đi vào.

Người có thể đi vào bên trong phải là cao thủ.

- Trương Dương, qua mười tám tuổi thì không thể tu luyện sao?

Diêm Diệp Phi hỏi một vấn đề về tu luyện, y và Tô Triển Đào giống nhau, khi biết được có cao thủ tồn tại thì suy nghĩ đầu tiên chính là muốn bái sư học đạo.

Đáng tiếc Trương Dương nói cho y biết, qua mười tám tuổi thì không có khả năng tu luyện, không chỉ là mười tám tuổi, một đứa nhỏ mười hai tuổi trở lên thôi đã không có người dẫn dắt chúng tiến vào cánh cửa này rồi.

Mười hai tuổi trở lên, cơ thể nhanh chóng dậy thì, không có cơ sở tốt sẽ rất khó tu luyện nội kình.

Mười tám tuổi trở lên thì không còn chút hy vọng nào.

- Bình thường mà nói, mười tám tuổi trở lên sẽ khó có khả năng tu luyện nội kình, bất kể là thể chất có tốt bao nhiêu đi nữa!

Trương Dương trả lời, nhìn Diêm Diệp Phi có chút đáng tiếc cho qua ách thể chất. Trong ngũ đại thể chất thì nó xếp hạng thứ ba, thể chất như vậy nếu tu luyện sẽ chiếm ưu thế hơn những người khác.

Chỉ có điều chủ nhân có thể chất này tuổi đã lớn, Diêm Diệp Phi năm nay đã ba mươi bảy tuổi, gấp đôi cái tuổi mười tám còn gì.

- Anh nói tình huống bình thường, vậy có phải còn có tình huống đặc thù hay không, có thể tu luyện được?

Diêm Diệp Phi là người thông minh, sau khi nghe xong lời Trương Dương nói thì có chút thất vọng, nhưng rất nhanh, mắt bỗng bừng sáng, vội vàng hỏi một câu.

Nếu đã là tình huống bình thường thì khẳng định phải còn có tình huống đặc biệt, đó chính là hy vọng của y.

Trên mặt Trương Dương có chút do dự, tình huống đặc biệt tất nhiên là có, đó chính là Tẩy Tủy Đan, sau khi uống Tẩy Tủy Đan có thể loại bỏ sự lo lắng về tuổi mang, thể chất được phục hồi, từ đó có thể tu luyện.

Cũng có thể nói, có Tẩy Tủy Đan thì người tu luyện nội kình có bao nhiêu tuổi đi nữa cũng có thể tu luyện được.

Nếu dựa vào Tẩy Tủy Đan, Diêm Diệp Phi tất nhiên cũng có thể, nhưng Diêm Diệp Phi không phải người của Trương gia, họ chỉ mới vừa quen biết nhau hôm nay. Theo lời tổ huấn của Trương gia, Trương Dương sẽ không có khả năng dùng Tẩy Tủy Đan dẫn dắt y đi vào giới tu luyện nội kình.

Cho dù y có là người có qua ách thể chất đặc biệt khó tìm thì cũng không được.

- Trương tiên sinh, nếu có biện pháp, mặc kệ là khó đến đâu tôi cũng bằng lòng, tôi bằng lòng bái anh làm thầy, chỉ cầu mong anh dạy tôi tu luyện nội kình, bất kể phải trả giá gì cũng đều được!

Diêm Diệp Phi đột nhiên quỳ gối, trực tiếp lạy Trương Dương, đáng tiếc khi đầu của y vừa mới cúi xuống đã bị chận lại.

Đầu của y bị Trương Dương giữ chặt.

- Anh đừng như vậy, giới tu luyện nội kình không tốt giống như anh mong muốn đâu, đây là một thế giới hoàn toàn dùng thực lực nói chuyện, hơn nữa tuổi của anh thật sự đã quá lớn!

Trương Dương lắc đầu, Diêm Diệp Phi quả thật thông minh, thấy Trương Dương do dự thôi đã khiến y biết còn có biện pháp khác có thể dẫn y tiến vào giới tu luyện.

- Trương tiên sinh, anh nhận tôi đi, tôi biết đây là một thế giới dùng thực lực bàn luận, tôi biết bên trong khẳng định rất tàn khốc, nhưng tôi không sợ, anh không biết thôi, từ nhỏ tôi đã có giấc mộng muốn làm cao thủ, luôn thích cầm sách tu luyện, khi trưởng thành mới biết đó chỉ là ảo tưởng, nhưng trong lòng luôn tưởng tượng sẽ có ngày được như vậy!

- Sự xuất hiện của anh đã nói cho tôi biết đây không phải là ảo tưởng, bất kể có khổ bao nhiêu, đây cũng sẽ là lựa chọn của tôi, dù không thể tu luyện thành cao thủ thì tôi cũng sẽ cố gắng, chỉ cầu mong anh có thể thu nhận tôi để cho tôi bái anh làm thầy!

Diêm Diệp Phi đầu không cúi xuống được, chỉ có thể cầu khẩn chân thành.

Trương Dương lại lắc đầu, nhận y là việc không do hắn làm chủ, Trương gia không phải chưa từng thu nhận qua đệ tử ngoại môn, trước kia đã có rất nhiều, nhưng chưa truyền thụ lại nội kình bao giờ.

Muốn truyền thụ nội kình nhất định phải về thương lượng với lão gia.

- Anh không cần làm như vậy, tạm thời tôi không thể nhận lời, chuyện này không cần phải nhắc lại, đợi sau này có cơ hội sẽ nói, anh gọi bà xã của mình tới để tôi trị liệu cho, đây mới là mấu chốt!

Trương Dương cự tuyệt Diêm Diệp Phi nói.

Nhưng lần này không cự tuyệt hoàn toàn, Diêm Diệp Phi dù sao cũng là người có qua ách thể chất hiếm thấy, Trương Dương thật sự có chút tò mò, y đã ba mươi bảy tuổi sau khi dùng Tẩy Tủy Đan rồi tu luyện thì sẽ có kết quả gì.

Tuy nói bắt đầu muộn, nhưng dù sao so với người bình thường thì thể chất y mạnh hơn nhiều.

- Vâng, tôi hiểu, chờ sau khi vợ tôi trị hết bệnh rồi hãy nói!

Diêm Diệp Phi vội gật đầu, Trương Dương không cự tuyệt hoàn toàn là tốt rồi, không cự tuyệt hoàn toàn thì y còn có cơ hội.

Hiện tại chuyện quan trọng nhất là chữa bệnh cho bà xã, y vì tu luyện có thể trả mọi giá, nhưng tình cảm không thể vứt bỏ vì y và bà xã củ mình là đôi vợ chồng từng chung hoạn nạn.

Hiện tại y đã không còn hoài nghi về khả năng Trương Dương có thể trị liệu cho vợ mình rồi.

Cao thủ mạnh như vậy nhất định có thể làm cho vợ y hồi phục.

Trời dần sáng, hiệu quả của tiếng vẹt đã không còn, một gã đội viên dân phòng đưa mắt nhìn, từ từ bò dậy.

Trước khi y tỉnh, Trương Dương và Diêm Diệp Phi đã trở về lều.

Thấy mình ngủ thiếp đi, người đội viên dân phòng sửng sốt, vội vàng xem xét chung quanh một hồi.

Khi thấy không mất thứ gì, cũng không có dấu vết của dã thú, lòng của y mới yên tâm.

Trong lòng y cũng âm thầm tự trách, lúc trực đêm sao lại ngủ được, thật không nên, nếu như bị Vương Trấn trưởng biết, không biết sẽ bị mắng như thế nào.

Trừ gã ra, một gã đội viên dân phòng khác cũng tỉnh.

Hai người vội vàng đánh thức người khác, trời đã bắt đầu sáng, tin rằng không bao lâu thì các ông chủ trong lều cũng sẽ thức dậy.

Mấy người đội viên dân phòng này cứ nghĩ mình tham ngủ, không hay biết chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua.

- Ông chủ Long, chúc buổi sáng tốt lành!

Long Thành đi ra đầu tiên, y cũng bị ảnh hưởng nên ngủ li bì.

Nhưng dù sao y cũng là người tu luyện nội kình, thấy có gì không đúng, lần này y ngủ quá sâu, trước kia không hề như vậy bao giờ, nếu là lúc trước thì y đã tỉnh.

Y cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ xem như việc ngoài ý muốn, sau khi đi ra liền đi rửa mặt.

Không bao lâu, bọn Ngô Chí Quốc, Thường Phong cũng tỉnh lại, Ngô Chí Quốc bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, mỗi lần ra ngoài thì nấu cơm là nhiệm vụ của y, ai bảo tay nghề làm bếp của y giỏi nhất.

Rất nhanh, Tô Triển Đào, Dương Linh và Anh Ninh cũng đều đã tỉnh lại.

Lý Á và Vương Thần đang ngủ nướng, lúc điểm tâm đã làm xong một nửa thì Trương Dương và Diêm Diệp Phi bước ra, sau khi tán gẫu trong đêm cả hai người đều không ngủ. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Trương Dương tinh thần vẫn ổn, riêng Diêm Diệp Phi thì mắt có chút thâm.

- Diêm ca, anh làm sao thế, tối hôm qua ngủ không ngon sao?

Nhìn Diêm Diệp Phi không có tinh thần, Thường Phong rất kinh ngạc hỏi, y đang giúp Ngô Chí Quốc nấu cơm.

- Không phải, gặp ác mộng, tự mình hù mình thôi!

Diêm Diệp Phi cười cười, mất tự nhiên đưa mắt nhìn Trương Dương, chuyện tối hôm qua với y mà nói không khác gì nằm mơ.

Nhưng không thể nói là ác mộng, ít nhất Trương Dương không gây bất kỳ thương tổn nào cho y.

Lúc ăn điểm tâm Lý Á và Vương Thần rốt cục cũng dậy. Lần này tới chủ yếu là muốn điều tra bí mật trăn lớn mất tích, sau khi điểm tâm xong, bọn Lý Á đề nghị tiến vào rừng rậm, y nghĩ trăn lớn rất có thể bị mãnh thú trong rừng trộm đi chứ không phải người.

Con người muốn mang thứ lớn như vậy đi thì không có xe không thể được, nhưng gần đây căn bản không có bất kỳ dấu vết nào, nên y mới nghĩ là do mãnh thú.

Vương Thần và Tô Triển Đào cũng đồng ý tiến vào rừng rậm, vết sẹo của Tô Triển Đào đã không còn đau, nên quên chuyện lần trước thiếu chút nữa chết trong miệng lợn rừng.

Long Thành vốn muốn phản đối, nhưng không ngờ Trương Dương đồng ý nên y đành chịu.

Thấy Trương Dương đồng ý, những người này lộ vẻ hưng phấn hơn, lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc, bởi vì lần này đến không phải đi săn thú, nên súng săn không nhiều, tổng cộng chỉ có bốn khẩu.

Không có súng săn, nhưng có không ít cường nỏ, chỉ cần không phải mãnh thú, động vật bình thường đối với bọn họ không có uy hiếp gì.

Nhiều người như vậy vào núi, Diêm Diệp Phi và trợ lý của mình cũng đi theo vào.

Đối với Diêm Diệp Phi, mọi người có ấn tượng cũng không tệ, cũng để y cùng đi, tuy nhiên không ai chú ý tới việc Diêm Diệp Phi luôn đi theo phía sau Trương Dương, với Trương Dương, thậm chí là Truy Phong thái độ của y hết sức cung kính, căn bản không dám cùng bọn họ đi song song.

Nhiều người, lại đi bộ nên chuyện vào núi hơi chậm một chút, nhưng trước giờ trưa cũng đã vào Dã Nhân Sơn.

Ở bên trong, bọn Lý Á tất nhiên không tra ra đường đi của trăn lớn, nhưng săn được không ít thứ, coi như là đã có thu hoạch.

- Thành ca, buổi chiều anh dẫn bọn họ trở về còn tôi thì không về!

Giữa trưa, lúc trong rừng rậm ăn lương khô, Trương Dương kéo Long Thành ra một chỗ, lúc nói chuyện hắn vừa nói vừa liếc nhìn sâu bên trong Dã Nhân Sơn.

Ngày hôm qua, vẹt linh thú làm hắn hiếu kỳ, nếu đã không cho hắn vào núi, tất nhiên sẽ không cho hắn nghe ngóng, hiện tại cho dù không có lời chỉ bảo của Trương Bình Lỗ, hắn cũng vào núi xem xét một chuyến, thăm dò bí mật của Dã Nhân Sơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK