Mục lục
Thần Y Thánh Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Trương Dương, bên này!

Vừa mới đến đầu đường cao tốc, Cổ Phương và Lý Vĩ đã đứng đó ra

Chiếc Mercedes Benz của Trương Dương dừng lại ven đường, bước xuống xe.

- Cổ Phương, các anh ở đây làm gì, tôi đến đây rồi trực tiếp đi tìm Vật Nghiệp là được rồi!

Trương Dương trợn tròn mắt, có chút kinh ngạc nhìn bọn họ, ngày hôm qua Trương Dương đã gọi điện cho Cổ Phương, nhờ anh ta tìm giúp sơn trang nghỉ dưỡng nào đó tốt một chút, khách sạn năm sao cũng được, đáng tiếc là Truy Phong không vào được

Kết quả Cổ Phương nói với hắn, mình có một biệt thự nghỉ dưỡng ở Hàng Thành, bình thường không có ai ở, Trương Dương có thể ở đó.

Có chỗ ở của riêng mình cũng tốt, Trương Dương vốn định sau khi đến Hàng Thành sẽ nhờ Cổ Phương sắp xếp Vật Nghiệp mở cửa cho hắn, không ngờ Cổ Phương lại đích thân chạy đến.

- Tìm Vật Nghiệp làm cái gì, tôi đưa anh đi!

Cổ Phương nhếch miệng cười, mắt Trương Dương càng trợn trừng, hắn còn tưởng Cổ Phương đến đưa chìa khóa, không ngờ là anh ta còn định đi cùng.

- Không phải anh rãnh rỗi quá nên mới cố ý đi cùng tôi đấy chứ?

Trương Dương nhẹ giọng hỏi, Cổ Phương đang lôi kéo mối quan hệ với hắn, điều này Trương Dương rất rõ.

Mặc kệ anh ta có mục đích gì, ít nhất thì anh ta luôn dốc sức giúp đỡ mình, Trương Dương cũng rất cảm kích anh ta, nhưng chỉ vì mình mà phải đến đi cùng thì quả thật là không cần thiết.

Bất cứ chuyện gì quá mức cũng đều không phải chuyện tốt, Trương Dương không muốn nợ người ta quá nhiều ân tình.

- Anh chẳng phải mỹ nữ, tôi đi cùng anh làm gì chứ!

Cổ Phương cười ha hả nói, rồi kéo Lý Vĩ, nói:

- Đây là anh họ tôi, bộ đội của anh ấy đang tập huấn tại Hàng Thành, tôi phải đưa anh ấy đến, tiện đường nên chúng ta cùng đi!

- Đúng vậy, kỳ thực mấy ngày trước chúng tôi đã dự định hôm nay Tiểu Phương sẽ đưa tôi đi Hàng Thành, chúng tôi chỉ tiện đường thôi!

Lý Vĩ cũng cười nói, câu nói này coi như cũng giúp Trương Dương yên lòng, tiện đường cũng tốt, tiểu tử Cổ Phương này thật là, hôm qua không nói, hôm nay còn tạo cho hắn một bất ngờ nữa chứ.

Cổ Phương rất thông thuộc Hàng Thành, Hỗ Hải cách Hàng Thành khá gần, cha anh ta cũng từng làm việc tại Hàng Thành.

Trên đường cao tốc xe không nhiều lắm, Cổ Phương lái xe nhanh, vượt quá tốc độ nghiêm trọng, Trương Dương phải lái nhanh một chút để đuổi kịp anh ta, cũng may kỹ thuật lái xe của hắn không tệ, xe cũng tốt, cũng có thể chạy theo sau.

Long Phong đằng sau dĩ nhiên cũng đuổi kịp, khi tốc độ đạt 160km/h, Truy Phong cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng thở hổn hển vài tiếng

Tốc độ bây giờ đối với nó mà nói mới miễn cưỡng coi được, lúc nãy chậm quá, đường rộng rãi bằng phẳng như vậy, nếu nó thực sự muốn chạy, có thể quẳng hết mấy chiếc xe này đằng sau.

Lái xe nhanh nên thời gian đến Hàng Thành cũng sớm hơn.

Mới hơn 10 giờ, xe đã đến Hàng Thành, sau khi hỏi qua Trương Dương, Cổ Phương trực tiếp lái xe đến biệt thự nghĩ dưỡng của anh ta.

Biệt thự này ở bên Tây Hồ, môi trường rất tốt, chỗ này nhỏ hơn so với biệt thự của Trương Dương ở Trường Kinh, tuy nhiên vị trí ngôi nhà này có vẻ đắt hơn so với chỗ của Trương Dương ở Trường Kinh nhiều.

- Trương Dương, chúng ta cùng ăn trưa chiều tôi phải đi rồi, nếu mọi người ở lại Hàng Thành chơi lâu thì đến lúc đó gọi tôi, rãnh rỗi tôi sẽ đến chơi với các anh!

Thu dọn đồ đạc xong, Lý Vĩ lập tức đến tìm Trương Dương, lần này Cổ Phương quả thật không nói dối, Lý Vĩ đúng là đén Hàng Thành có nhiệm vụ.

Nghe Lý Vĩ nói như vậy, Cổ Phương lập tức bu đến, hứng chí kêu lên:

- Trưa nay đi Lâu Ngoại lầu đi, chỗ đó ở gần đây, món cá chua Tây Hồ của bọn họ cũng không tệ!

Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu, còn lấy điện thoại ra:

- Để tôi gọi điện cái đã, trưa có hẹn rồi!

Hắn đã hẹn với Chu Đạo Kỳ trưa nay gặp, cho dù có đi ăn cơm cũng phải nói một tiếng, không thể để Chu Đạo Kỳ chờ quá lâu.

Điện thoại nhanh chóng được nối máy, Chu Đạo Kỳ chưa đến Hàng Thành, đang kẹt xe trên đường, ông ta bị trễ, chắc phải chiều mới tới được.

Ông không đến kịp giờ cơm trưa, hai người đành hẹn chiều gặp ở khách sạn, hoạt động lần này, phía chính phủ có sắp xếp khách sạn.

- Được rồi, đi Lầu Ngoại Lầu đi!

Cúp máy, Trương Dương cười nói với bọn Cổ Phương, Cổ Phương và Lý Vĩ đều mỉm cười.

Lầu Ngoại lầu cách biệt thự họ ở rất gần, Trương Dương rất hài lòng về biệt thự này, Mễ Tuyết lại càng thích thú hơn.

Biệt thự ở bên Tây Hồ, từ ban công lầu hai công có thể quan sát Tây Hồ, còn có thể nhìn thấy rất nhiều cảnh sắc của Tây Hồ, ngoài ra không khí nơi này rất tốt, tu luyện ở đây tốt hơn nhiều so với ở thành phố.

Điều này làm cho Trương Dương nảy sinh ý định mua lại tòa biệt thự này.

Mua tòa biệt thự này, sau này không chỉ rãnh rỗi đến ở, mà cũng có thể coi là một loại đầu tư không sợ mất giá, nhà cửa bây giờ đang trong giai đoạn tăng, tương lai sẽ càng tăng cao, những biệt thự nghĩ dưỡng thế này tương lai nhất định sẽ rất có giá trị.

Lái xe chưa tới 10p đã đến Lầu Ngoại Lầu.

Lầu Ngoại Lầu ở bên Tây Hồ, nhìn thì có vẻ chỉ là một nhà hàng bình thường, nhìn bề ngoài mà nói, còn chẳng bằng nhà hàng Dương Tuyết của Mễ Tuyết.

Tuy nhiên hữu xạ tự nhiên hương, Lầu Ngoại Lầu tuy trang trí bình thường nhưng tình hình kinh doanh lại rất tốt, hiện tại thời tiết Hàng Thành rất lạnh, lúc bọn Trương Dương đến còn chưa tới 12h, vậy mà con đường nhỏ bên Tây Hồ đã đậu đầy xe

- Cổ tiên sinh, ngài đã tới!

Cổ Phương vừa xuống xe, một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi đứng trước cửa đã khom người chào Cổ Phương.

Cổ Phương thường xuyên đến Hàng Thành, Lầu Ngoại Lầu này cũng tới không ít, người ở đây sớm đã quen anh ta, huống hồ hôm nay anh ta đã gọi điện thoại đến đặt phòng trước.

- Hôm nay mời bạn ăn cơm, nhất định phải để đầu bếp Thiệu đích thân nấu món cá chua đấy, còn những món khác các anh cứ đưa đặc sản lên là được!

Cổ Phương nhẹ nhàng gật đầu, nói xong lại quay sang giới thiệu với bọn Trương Dương.

Đầu bếp Thiệu là đầu bếp ở đây, đã hơn 60, vốn phải về hưu, nhưng người ở nhà hàng không cho ông về hưu, dùng món lương cao để giữ ông lại.

Món cá chua Tây Hồ ông nấu là ngon nhất, cho dù là đồ đệ và con trai ông thì cũng không sánh bằng, vì không ai sánh bằng, nên ông đành tiếp tục cầm dao, tuy nhiên ở nhà hàng ông chỉ làm mỗi một món đó nên cũng khá rãnh rỗi.

Rất nhiều khách quen, sau khi đến đây đề chỉ đích danh ông làm món cá chua.

- Ngài yên tâm, đảm bảo sẽ là món cá chua do đích thân đầu bếp Triệu nấu, mời quý khách vào phòng!

Người đàn ông cười đáp, vừa nói xong sắc mặt bỗng sững sờ, nhìn chằm chằm Truy Phong đi theo sau Trương Dương.

Truy Phong đến gần, anh ta mới vội vàng nói:

- Vị tiên sinh này, con ngựa của ngài có cần cho người trông giúp ngài không, con ngựa đẹp như vậy quả là hiếm thấy!

- Không cần, chúng tôi vào chung là được rồi!

Trương Dương mỉm cười lắc đầu, để Truy Phong ở lại bên ngoài, đó không phải là chuyện cười quốc tế sao, hắn mà không có ở cạnh, có thể Truy Phong sẽ phá nát cả cái nhà hàng này của họ ấy chứ

- Cái này, cái này...

- Cái này cái gì, ngựa này là bạn của chúng tôi, chúng tôi nhất định phải vào chung!

Người đàn ông còn chưa nói xong, Cổ Phương đã trừng mắt, anh ta vội gật đầu đồng ý, tránh sang một bên để Truy Phong vào.

Lúc Truy Phong bước đến bên cạnh anh ta, đột nhiên đánh mũi một cái phì, khí lạnh như băng từ mũi Truy Phong phun thăng vào mặt anh ta.

Người đàn ông này cả người suýt chút nữa đông cứng ở đó, đợi Truy Phong đi qua mới phản ứng lại được.

Anh chàng này đã hiểu được tính nhỏ mọn của Truy Phong rồi

Nhìn Truy Phong, Trương Dương không nhịn được lắc đầu cười, Truy Phong tốt thì tốt, nhưng tính khí cũng cực kỳ ngang tàng, không dễ sống cùng như Vô Ảnh và Tia Chớp.

Tuy nhiên nói đi phải nói lại, dù thế nào Truy Phong cũng là ngựa, mà còn là con ngựa chạy nhanh nhất thiên hạ, ngựa mà không có chút tính hoang dã sao còn gọi là ngựa?

Truy Phong ngẩng cao đầu bước vào nhà hàng khiến một vài thực khách đang dùng bữa rất kinh ngạc, không phải họ kinh ngạc vì ngựa có thể vào nhà hàng, mà họ giật mình vì vẻ đẹp của Truy Phong.

Bộ *** trắng như tuyết không chút lẫn tạp, đôi mắt đẹp như hạt minh châu, ai nhìn thấy Truy Phong đều muốn vuốt ve nó.

Có vài người chỉ muốn, còn có vài người thì bước thẳng đến.

Một chàng trai bộ dạng 24- 25 tuổi, hai mắt sáng lên, bay thẳng đến chỗ Truy Phong.

- Ngựa tốt, ngựa thượng đẳng, đáng tiếc nhỏ quá, bằng không chắc chắn là giá trên trời rồi!

Miệng gã vừa nói, hai tay đưa về phía đầu Truy Phong.

- Truy Phong, không được!

Vừa nhìn thấy vậy, Trương Dương vội vàng nghiêng người đến trước mặt Truy Phong, đưa tay đè chặt đầu Truy Phong, dù như vậy, đầu của Truy Phong vẫn né qua, húc thẳng tên định sờ đầu nó bay xa.

Tốc độ của Truy Phong quá nhanh, dù Trương Dương là cao thủ tầng bốn nhưng cũng không ngăn kịp.

- Binh!

- Ai ôi!!!!

Một âm thanh nặng nề vang lên, cùng với tiếng gãy của một cái bàn, tên thanh niên muốn sờ đầu Truy Phong kia đã đụng vào tường ngã xuống, không ngừng kêu la.

- Quang thiếu gia?

Bên cạnh gã có mấy người, vừa nhìn thấy cảnh này đã vội vàng chạy tới, đỡ tên thanh niên kia dậy, có người còn sốt ruột kêu to.

- Khốn kiếp, các người dám đánh Quang thiếu gia? Các anh em, đánh nó!

Một tên thanh niên đứng dậy, hung hăng nhìn Trương Dương, Trương Dương thì có vẻ có chút bất đắc dĩ, hắn căn bản không động thủ không được, hơn nữa nếu không phải hắn lên tiếng ngăn cản, tên Quang thiếu gia này còn thê thảm hơn.

Long Phong nhẹ nhàng bước đến, đứng trước Truy Phong.

Truy Phong dùng đôi mắt đẹp của nó hung hăng trừng mắt với mấy thanh niên kia, ngoại trừ những người ở cạnh, nó chẳng có ấn tượng tốt với mấy người khác, nó vừa mới ra khỏi núi không lâu đã bị đám thợ săn truy đuổi khắp nơi.

Đáng tiếc dù bộ dạng của nó có hung dữ đến đâu thì cũng chẳng làm người ta sợ, ngược lại còn làm người ta thấy đáng thương.

- Muốn đánh ai?

Một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên, Cổ Phương đã bước đến đứng lên phía trước, trực tiếp trừng mắt với tên thanh niên kia.

Tên thanh niên kia vừa thấy sự mạnh mẽ của Cổ Phương, lập tức sững sốt, mặt lộ thần sắc sợ hãi. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

- Cổ, anh Cổ, sao anh ở đây?

Người thanh niên kia nhận ra Cổ Phương, lúc nói cả người đều run lên, từ đó có thể thấy gã rất sợ Cổ Phương.

- Đây là bạn tôi, cũng là khác quý của tôi, cậu muốn đánh anh ấy à?

Cổ Phương thản nhiên nói, giọng điệu rất nhẹ, nhưng lại mang theo sát khí.

- Không, không, không có, chúng em nào dám, là chúng em sai, chúng em không biết anh ấy là bạn anh!

Người thanh niên vội vàng lắc đầu giải thích, Cổ Phương không để ý đến gã, nhìn gã bị Truy Phong đánh bay đang còn kêu la.

- Anh ta không sao đâu, nhưng phải nằm trên giường mấy ngày đấy!

Trương Dương nhẹ giọng nói ra, Truy Phong nghe thấy giọng hắn đã hạ thủ lưu tình, bằng không tên này tuyệt đối không phải chỉ nằm vài ngày thôi đâu!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK