Người bên cạnh mình lần lượt bị thương tổn.
Vốn là Lý Ái Vân, kế tiếp là Lý Cẩm...
Bây giờ ngay cả Đan Thanh cũng xảy ra chuyện.
Mình quả thực là phế vật! “Đáng giận!”
Phan Lâm phân nộ nắm chặt tay đập lên trên tay lái.
Răng rắc! Tay lái có thể chịu được sức lực của anh sao? Trực tiếp bị đập thành mảnh vụn.
Không có tay lái, xe còn có thể lái đi được sao? Phan Lâm phanh xe đỗ ở ven đường, xuống xe gọi taxi, đi tới địa điểm Thủy Bình Vân bảo.
“Cừ thật, lân đầu tiên thấy có người đánh nát tay lái.”
Người qua đường chậc lưỡi.
Lúc này Lý Đan Thanh đang ở trong cục cảnh sát tiếp nhận ghi chép.
Gương mặt cô ta trắng xanh, lạnh run, thần trí đều hơi hoảng loạn, một cảnh sát nữ mặc đồng phục đang không ngừng an ủi cô ta.
Nhưng cô ta vẫn không thể bình tĩnh lại.
“Đan Thanh!”
Phan Lâm xông vào trong cục cảnh sát, lớn tiếng la lên.
“Anh rể? Anh rể!”
Toàn thân Lý Đan Thanh run lên, khóc như hoa lê đẫm mưa nhào vào trong lòng Phan Lâm.
“Đan Thanh, Đan Thanh sợ lắm, cuối cùng anh rể cũng tới rồi, hu hu hu..."
Lý Đan Thanh khóc.
“Đan Thanh, không cần phải sợ, anh rể ở đây, có anh rể ở đây, không sao đâu, không sao nữa rồi.”
Phan Lâm an ủi.
Một lúc sau, Lý Đan Thanh ngủ say ở trong lòng Phan Lâm.
Lúc này Phan Lâm mới ngẩng đầu, nhìn cảnh sát nữ kia: “Chào đồng chí cảnh sát, tôi là anh rể của Đan Thanh, tôi có thể gặp kẻ tình nghi một lần được không?”
“Chuyện này, có thể...”
Cảnh sát nữ kia chần chừ một lát, vẫn gật đầu, nhưng vô cùng hoang mang nhìn Phan Lâm.
Thủy Bình Vân, tất nhiên là cảnh sát nữ này biết.
Đây chính là nhân vật lớn hô phong hoán vũ.
Mấy tên này còn bị thuộc hạ của Thủy Bình Vân bắt giữ, nếu không bọn họ thật sự khó mà mang được mấy người kia về.
Nhưng mà người người ở Giang Thành đều biết, Thủy Bình Vân là thuộc hạ của chủ tịch Lâm, hình như người này không phải là chủ tịch Lâm? Nhưng vì sao Thủy Bình Vân đi theo anh ta tới đây? Giao Lý Đan Thanh cho Thủy Bình Vân ảnh chụp, hơn nữa trong tay tôi còn có một phần sơ đồ mối quan hệ của anh, tuy anh ở rể nhà họ Lý, nhưng những thân thích nhà họ Lý, chúng tôi đều biết.”
Người đàn ông cười nói.
“Xem ra nhà họ Hắc các anh nhận định là tôi đánh cắp quan tài thánh anh, đã quyết định tiến hành trả thù tôi rồi.”
Phan Lâm liên tục gật đầu: “Được, một khi đã như vậy, vậy tôi ra tay cũng không cần cố ky gì nữa rồi.”
“Ra tay?”
Người đàn ông hơi hoang mang, không thể lý giải những lời Phan Lâm nói.
“Tôi nghe Thủy Bình Vân nói, anh cố ý mang theo hai cái đầu người, khiến em gái Đan Thanh của tôi sợ hãi, đúng không?”
Vẻ mặt Phan Lâm không đổi nói.
“Phía trên dặn dò cho anh cảnh cáo, tính toán ra tay với hai em gái của anh trước! Nếu trực tiếp giết thì vô cùng mất mặt, dọa em gái anh nửa sống nửa chết, chẳng phải là càng vui vẻ hơn sao? Tàn phá trên tinh thần, vĩnh viễn mạnh hơn dùng trên cơ thể, ha ha ha...
Thế nào, hiện giờ biểu cảm của em gái anh vô cùng đặc sắc đúng không?”
Vẻ mặt người đàn ông trêu tức, rất hưởng thụ những việc mình làm.
Phan Lâm thở ra một hơi, im lặng rất lâu mới khàn giọng nói: “Vậy sao, vậy theo tôi cùng đến nhà họ Hắc đi.”
“Ha ha, xem ra anh định đến nhà họ Hắc tôi tạ tội? Không tệ! Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt! Rất không tệ!”
Người đàn ông gật đầu.
Lúc này cảnh sát đi tới.
“Anh Lâm, dựa theo điều tra của chúng tôi, hai cái đâu người mà anh ta mang theo đều là đạo cụ, bởi vậy chúng tôi chỉ có thể tổ cáo anh ta gây chuyện, cố ý đe dọa người khác, chỉ có thể giam giữ anh ta bảy ngày, cũng phạt tiên.”
Cảnh sát nữ nói.
“Không cần, tôi không định khởi tố anh ta, tôi cảm thấy anh ta chỉ đang đùa với em gái tôi thôi, không ảnh hưởng gì.”
Phan Lâm đứng dậy bình tĩnh nói.
Cảnh sát nữ kia vô cùng bất ngờ.
Người nọ cũng sửng sốt.
Cuối cùng Hồ Thịnh Khang đến cục cảnh sát, thương lượng với cảnh sát, người đàn ông được thả ra ngay.
Lý Đan Thanh cũng được Thủy Bình Vân dẫn tới chỗ bác sĩ tâm lý khám.
Cô ta là cô gái ngây thơ hồn nhiên như vậy, ngay cả phim kinh dị cũng không dám xem, hai cái đầu người chảy máu đầm đìa như vậy, sao không tạo thành bóng ma tâm lý với cô ta? E rằng phải mất một thời gian dài, cô ta mới trở nên tốt hơn được.
Người đàn ông đi ra khỏi cục cảnh sát xong, lập tức bị Huỳnh Lam đã đợi ở bên ngoài từ lâu mời lên xe.
“Ôi chao, ai ôi, mấy người làm gì thế?”
Người đàn ông muốn phản kháng, nhưng người của Huỳnh Lam không phải người anh ta có thể đối phó, lúc này bị chế ngự, giam giữ mang tính cưỡng chế.
Sáng sớm hôm sau.
Phan Lâm dùng gương mặt bác sĩ Lâm ngồi lên xe, xe lái thẳng về phía thành phố Thượng Loan.
“Anh là...
Bác sĩ Lâm?”
Người đàn ông kia cũng ở trên xe, vẻ mặt khó mà tin nhìn Phan Lâm.
Phan Lâm không nói chuyện.
Người đàn ông lại luống cuống, vội la lên: “Bác sĩ Lâm, sao anh có thể ở đây? Tôi đang đi đâu? Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Không phải lúc trước tôi đã nói rồi sao? Chúng ta đến nhà họ Hắc.”
Phan Lâm bình tĩnh nói.