Đối với thái độ của Trần Phương Nam, Phan Lâm không hề ngạc nhiên.
Trên thực tế, xét về tiềm lực tài chính, tập đoàn quân Thịnh không kém Dương Hoa là bao, dù sao tập đoàn này đã kinh doanh hàng trăm năm, ăn sâu bén rễ, mối quan hệ phức tạp.
Nhưng trên thế giới này, chỉ có tiền không thôi thì vô dụng. Tin tức của Trần Phương Nam vô cùng linh thông, cũng đã được nhìn qua thủ đoạn đáng sợ của bác sĩ Lâm. Nếu như cường giả tuyệt thế như vậy mà tức giận ra tay, thì nhất định tập đoàn quân Thịnh sẽ không thể chịu nổi.
Nhân vật như vậy, sao có thể đắc tội được chứ. Trần Phương Nam muốn có quan hệ tốt với Phan Lâm, nhưng lúc này Phan Lâm hoàn toàn không có hứng thú. Hai người trực tiếp đi đến buổi đấu giá. “Anh quen biết Trần Phương Nam kia sao?” Trên đường, Lý Ái Vân không nhịn được hỏi.
“Ông ta là một bệnh nhân lúc trước của anh.” Phan Lâm thuận miệng trả lời.
“Anh vậy mà từng khám bệnh cho ông ta sao? Chẳng trách ông ta lại cung kính với anh như vậy.”
Lý Ái Vân ngạc nhiên, sau đó lại giống như nhớ ra cái gì đó, gật đầu liên tiếp: “Em đoán chắc anh kiếm được rất nhiều tiền từ ông ta đúng không?”
“Tất nhiên, người giàu có như ông ta, nhất định sẽ ra tay hào phóng.” “Hừ, sao tài khoản của bác sĩ Lâm lại đăng video ở nhà hàng chứ?”
“Anh gửi video co bác sĩ Lâm, để anh ấy đăng. Tên Hòa Thành Đức kia có giỏi đến đâu, thì có thể so được với người nổi tiếng tầm cỡ quốc gia như bác sĩ Lâm sao?” Phan Lâm cười nói.
“Anh vậy mà lại có tài khoản chính của bác sĩ Lâm?"
Lý Ái Vân vô cùng ngạc nhiên.
“Có gì kỳ lạ sao?” Phan Lâm khó hiểu hỏi.
Sắc mặt Lý Ái Vân phức tạp nhìn Phan Lâm, cuối cùng thở dài, lắc đầu.
Bên ngoài càng truyền càng không đúng lẽ thường, đều nói mình và bác sĩ Lâm có quan hệ bất thường, anh thì hay rồi, không chỉ không ghen, ngược lại có quan hệ với người ta, lẽ nào anh thật sự không có một chút đề phòng nào sao?
Lý Ái Vân suy nghĩ trong lòng, đột nhiên có chút tức giận. Phan Lâm này, không phải là hoàn toàn không coi trọng mình đấy chứ?
Em là vợ của anh đấy. Anh vậy mà lại thêm bạn với người đàn ông có tin đồn với vợ anh, còn thường xuyên liên lạc với nhau sao?
Lý Ái Vân càng nghĩ càng tức giận, gương mặt nhỏ cũng lộ ra vẻ tức giận. “Ái Vân, em sao vậy?” Phan Lâm cảm thấy không đúng vội vàng hỏi.
“Nghe đây, em muốn anh sau này không được qua lại với bác sĩ Lâm nữa”Lý Ái Vân tức giận nói. Phan Lâm ngẩn ra, có chút ngây ngốc gật đầu: “Được... được thôi.”
Lý Ái Vân hừ một tiếng, lười nhìn Phan Lâm.
Phan Lâm một đầu mơ hồ: “Cô nhóc ngốc này làm sao vậy chứ?”
Hai người đi đến bên đường, chuẩn bị gọi xe taxi.
Nhưng đúng lúc này, người qua đường bên cạnh đều lần lượt ngẩng đầu, nhìn về phía trung tâm thương mại Lam Thanh, bàn tán xôn xao.
Lý Ái Vân không nhịn được nhìn một cái, lập tức che miệng nhỏ: “Mau nhìn xem, trung tâm thương mại Lam Thanh có | hỏa hoạn rồi”.
Phan Lâm cũng thuận thể nhìn qua, nhưng chỉ thấy khói cuồn cuộn ở giữa trung tâm thương mại. Anh không khỏi cười một tiếng: “Không phải hỏa hoạn, chỉ là đốt quần áo mà thôi.” “Đốt quần áo?”
Lý Ái Vân ngẩn ra, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, ngạc nhiên nói: “Không lẽ chủ tịch Trần thật sự làm theo lời anh nói, đốt hết nữ trang trong trung tâm thương mại sao?”
“Chắc vậy.”
Trần Phương Nam này ngược lại cũng rất có thành ý đấy chứ. Sắc mặt Lý Ái Vân càng thêm phức tạp, cô hít sâu một hơi, rõ ràng không thể nào tiếp nhận được. Lúc này, một chiếc xe taxi dừng trước mặt hai người, Lý Ái Vân ngồi vào trong, xe đi về phía buổi đấu giá. Địa điểm buổi đấu giả nằm bên bờ biển thành phố Ức Lam.
Đồng gia bao cả bãi biển này, đồng thời bỏ ra thời gian một tháng để bố trí hiện trường buổi đấu giả.
Khi hai người đến địa điểm cuối đấu giá, Lý Ái Vân đã hoàn toàn choáng ngợp bởi sự xa hoa ở đây.
Phan Lâm nhìn xung quanh, nhanh chóng tìm được Dịch Minh Thiên.
“Ai ya ai ya, chủ tịch Lý. Chào cô chào cô. Đại giả quang lâm, thất lễ vì không đón tiếp từ xa.”
Dịch Minh Thiên đi đến trước, cười chào đón Lý Ái Vân.
Mặc dù ông ta không phải là người tổ chức, nhưng với tư cách là thành viên Liên minh thương mại, việc chào đón khách là nhiệm vụ của ông ta.
“Ông là..”.
“Ồ, tôi là Dịch Minh Thiên của Liên minh thương mại.”
“Liên minh thương mại?” Lý Ái Vân kích động, vội vàng giơ tay ra cười: "Ông Dịch, chào ông, chào ông.”
“Tôi đã sắp xếp chỗ ngồi vip cho hai người rồi. Cô Lý, đợi lát nữa cô có thể ngồi ở ghế thứ ba hàng đầu tiên. Hiện tại thì cuối đấu giá còn chưa bắt đầu, cô đi đường vất vả, có thể đi thưởng thức một chút điểm tâm” Dịch Minh Thiên cười nói.
“Được được, cảm ơn ông Dịch." Lý Ái Vân cảm kích nói.
Dịch Minh Thiên cười, bắt tay với Phan Lâm, nhân lúc Lý Ái Vân không chú ý, đè thấp giọng nói: “Cậu Lâm, mọi chuyện đều đã sắp xếp thỏa đáng rồi.”
“Bao giờ thì các người ra tay?” Phan Lâm nhàn nhạt hỏi. “Vào tiết mục áp chót” Dịch Minh Thiên đè thấp giọng nói.
“Người của chúng ta đã sắp xếp xong chưa?” “Đã sắp xếp xong hết rồi, chỉ cần cậu hạ lệnh một tiếng, chúng ta có thể lập tức khống chế cả buổi đấu giá này” “Được, nghe đây, đừng làm lộ thân phận, coi tình hình mà làm” Phan Lâm nhàn nhạt nói.
Dịch Minh Thiên hơi cúi người, xoay người rời đi. “Hai người nói cái gì vậy?” Lúc này Lý Ái Vân mới hồi thần, lấy làm lạ hỏi. “Tán gẫu mấy câu thôi, con người ông Dịch này rất thú vị” Phan Lâm cười nói. “Vậy sao?”
Lý Ái Vân tò mò liếc nhìn anh.
Lúc này, một người đàn ông mặc vest mỉm cười đi đến, Lý Ái Vân và Phan Lâm cùng nhìn qua.
Còn cho rằng người đàn ông này đến để bắt chuyện với Lý Ái Vân, nhưng không ngờ anh ta vậy mà lại đến nói chuyện với Phan Lâm.
“Anh này, có thể qua đó nói chuyện không?”
“Tôi?" Phan Lâm ngẩn ra.