Cơ thể già nua của thần y Diêu lùi về phía sau mấy bước, suýt chút nữa ông ta đứng không vững, đúng lúc một nguyên lão đứng phía sau kịp thời đỡ ông ta, nên ông ta không bị ngã xuống như chó gặm bùn.
Tuy nhiên khi thấy vài cây kim châm trên người của thần y Diêu, thì tất cả những người của sơn trang Thần Y đều giật mình.
"Bác sĩ Diệu trung kim độc!" "Trên kim châm này có độc! Thuốc giải! Mau lấy thuốc giải ra!" Mọi người luống cuống tay chân, liên tục gọi những người khác.
"Thuốc độc do bác sĩ Diệu chế tạo, thuốc giải chỉ có mỗi bác sĩ Diệu có!" Có người nói.
| Đại trưởng lão nghe vậy, thì ông ta vội vàng nhìn về phía bác sĩ Diệu: "Bác sĩ Diệu, ông mau uống thuốc giải độc, nếu không ông sẽ bị mất mạng!"
Tuy nhiên bác sĩ Diệu liên tục lắc đầu, mặt xám như tro tàn nói: "Vô dụng! Vô dụng thôi... Tuy tôi có thuốc giải, nhưng thuốc được đặt ở trong kho thuốc, từ đây đi đến đó phải mất ít nhất mười phút! Nhưng đọc này chỉ có thể chữa trong vòng một phút! Tôi... Tôi không kịp thời gian để uống thuốc giải!"
"Hả?". Mọi chuyện đúng là thay đổi thất thường.
Ai có thể ngờ là, bác sĩ Diêu vang danh ở Yến Kinh, cuối cùng lại chết trong tay của chính mình...
Thật là châm chọc!
"Người bình thường có thể đến kho thuốc thì phải mất mười phút, nhưng nếu như là cao thủ võ thuật thì chỉ mất hơn mười giây có thể đến kho thuốc rồi! Nếu như kịp thời, thì có thể cứu sống được!"
"Nhưng mà... Trong sơn trang Thần Y của chúng ta có mấy người cao thủ võ thuật? Hơn nữa, cao thủ võ thuật bình thường cũng không có tốc độ nhanh như vậy!"
"Trừ khi là... Thiên Kiêu." Nói xong câu này, tầm mắt mọi người đều tập trung về phía Bạch Thiếu Quân.
Lập tức có một vị nguyên lão quỳ rạp trên mặt đất, ông ta dập đầu về phía Bạch Thiếu Quân: "Cậu Bạch Thiếu Quân! Tôi cầu xin cậu cứu ông chủ nhà chúng tôi!"
"Ông ta không thể chết được, nên nhất định phải giải đọc! Tôi cầu xin cậu thay chúng tôi vào kho thuốc lấy thuốc ra!"
"Tôi cầu xin cậu!". Rất nhiều người của sơn trang Thần Y quỳ xuống cầu xin.
Tuy bác sĩ Diêu ngạo mạn, hám lợi, tham tiền nhưng cuối cùng ông ta vẫn là trụ cột của sơn trang Thần Y, là người sẽ mang lại vinh hoa phú quý cho những người này.
Bây giờ tính mạng của bác sĩ Diêu đang bị đe dọa, kể cả về mặt tình cảm hay lợi
ích thì bọn họ bằng lòng quỳ xuống để cầu xin.
Nhưng mà Bạch Thiếu Quân không phải loại người nhẹ dạ mềm lòng giúp đỡ.
Anh ta trực tiếp nói: "Cầm thuốc giải ra hộ? Nằm mơ à! Người này đánh nén thầy của tôi, tôi còn chưa tính sổ với ông ta! Tôi không giết chết ông ta là may mắn lắm. rồi, bây giờ còn mong đợi vào tôi cứu ông ta? Mấy người đúng là nằm mơ!".
Mặt của mọi người xám như tro tàn, họ không há mồm nói câu nào. | Vì chuyện này hoàn toàn chính xác.
Muốn để Bạch Thiếu Quân giúp? Đây không phải là đang cầu xin mèo cứu chuột à?
Chuyện này căn bản không bao giờ làm được!
Nhưng vào lúc này, đột nhiên Phan Lâm mở miệng: "Cứu được mạng của ông ta có gì khó? Loại độc này, giải quá dễ dàng!"
Nói xong, đột nhiên anh giơ tay nên đưa về phía bác sĩ Diệu. Sưu sưu sưu...
Vài cây châm độc từ trong người của bác sĩ Diệu đã bay vào trong lòng bàn tay của Phan Lâm.
"Khí ngự châm?" Lập tức có trưởng lão hét lên. Sưu sưu sưu... Đọc tiếp tại Web truyện t amlinh nhé!
Phan Lâm lại phất tay, làm mấy kim châm cứu kia bay ra ngoài một lần nữa, trên kim châm cứu giống như có tia điện, làm mọi người ở đây không phản ứng kịp, khi | bọn họ tỉnh táo lại thì kim châm cứu đã đâm vào người của bác sĩ Diệu.
Vút! Vút! Vút...
Bác sĩ Diệu liên tục lùi về phía sau, cơ thể của ông ta lại run lên, súy chút nữa đứng không nổi.
Sau khi ông ta đứng vững, ông ta cúi đầu nhìn xuống thì sắc mặt của ông ta thay đổi. | "Cái kim này... Này. Đây là?"
"Thuốc độc của ông chỉ kích hoạt những độc tố tích tụ trong nội tạng vốn dĩ đã nhiễm độc tích tụ nhiều năm của mình, để đạt được sự ăn mòn nội tạng dẫn đến. chết trong cơ thể người! Con người sống trên đời, uống nước hô hấp cũng đã nhiễm phải không ít tạp chất, những thứ này tích tụ trong người sẽ dần biến thành độc tố: Cây kim châm này của ông không được tinh tế, lợi dụng những cây kim châm này để hạ độc giết chết mục tiêu, tôi cũng có rất nhiều cây kim châm như vậy, nên muốn giải độc tất nhiên là không khó khăn" Phan Lâm từ tốn nói.
Bác sĩ Diệu nghe thấy vậy, thì ông ta mở to hai mắt nhìn anh, vẻ mặt khó tin.
"Những chiếc kim độc này có thể phóng đại độc tố trên người ông, tất nhiên cũng có thể ngăn chặn những chất độc này, bây giờ nững kim châm này đâm vào các vị trí mạch máu trên người ông, làm kẹp những chất độc sắp ăn mòn các cơ quan nội tạng, tình trạng này duy trì trong vòng ba mươi giây, nếu như chất độc không thể xâm nhập vào các cơ quan nội tạng của ông, thì nó sẽ kết tinh lại! Như vậy, ông không còn trong tình trạng nguy hiểm tính mạng nữa!" Phan Lâm nói tiếp. Đọc tiếp tại Web truyện t amlinh nhé!
Nhất thời tâm trạng của bác sĩ Diệu rất phức tạp, ông ta ngơ ngác nhìn cây kim châm trong ngực, lẩm bẩm nói: "Tôi mất gần năm năm mới chế tạo ra loại kim châm độc này! Không nghĩ tới trong nháy mắt đã bị cậu phá giải... Sao có thể... Như vậy? Rốt cuộc cậu là ai?"
Ông ta can bản không thể nào tiếp thu được chuyện này.
"Tôi là ai thì bác sĩ Diêu không phải biết? Bây giờ tôi hỏi ông, ông đã chấp nhận chưa?" Phan Lâm lạnh nhạt nói. | Bác sĩ Diêu mở miệng, sau đó ông ta khụy gối xuống quỳ trên mặt đất với vẻ mặt tuyệt vọng.
"Tôi chấp nhận... Tôi chấp nhận chuyện này..." Bác sĩ Diêu thất bại ê chề! Phan Lâm bình tĩnh nhìn ông ta một cái, sau đó xoay người rời đi.
Lúc này, cả người ngu cũng nhìn ra được sự chênh lệch về nghề y giữa bác sĩ Diệu và Phan Lâm to lớn như thế nào!
Ngay khi Phan Lâm chuẩn bị rời đi, đột nhiên bác sĩ Diệu hét lên: "Xin dừng bước!"
"Đồ vô liêm sỉ! Cuối cùng các người đã xong chưa? Thầy của tôi không chỉ không giết ông, mà còn cứu ông một mạng! Ông đừng... Ông đừng thua cuộc mà không biết xấu hổ như vậy? Nếu như không phải bởi vì ông lớn tuổi thì bây giờ tôi đã phá bỏ chân tay của ông rồi!" Bạch Thiếu Quân tức giận, anh ta quay đầu lại quát to.
| Bác sĩ Diêu vội vàng nắm tay thành quyền cúi đầu xuống xin lỗi Bạch Thiếu Quân, sau đó vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu một cái về phía Phan Lâm.
"Bác sĩ Lâm! Xin cậu đừng tức giận, Dịch Trần gọi cậu lại, chỉ vì muốn cậu cho Dịch Trần một cơ hội, nhận Dịch Trần! Dịch Trần sẽ bái cậu làm thầy! Mong cậu dạy bảo cho tôi!".
Nói xong, bác sĩ Diêu càng dập đầu về phía Phan Lâm, động tác cung kính và cẩn thận nói chuyện.
Tất cả mọi người ở đây kinh ngạc.
Là bác sĩ Diệu, vậy mà ông ấy lại từ bỏ mặt mũi đi bái một người thanh niên hai mươi mấy tuổi làm thầy...
Chuyện này nếu chuyển ra ngoài, ai dám tim? Dù sao ai cũng biết, bác sĩ Diệu rất quan tâm đến mặt mũi của mình!
Đây không thể vì do cứu mạng sống của một con chuột, mà đây còn thái quá hơn với chuyện mèo bái con chuột làm thầy!
Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người của Phan Lâm, mong đợi câu trả lời thuyết phục từ anh.
Phan Lâm im lặng một chút, sau đó lạnh nhạt nhìn bác sĩ Diêu. Nhưng mà cuối cùng, anh vẫn lắc đầu. "Tôi sẽ không thu nhận ông!" "Vì sao?" Bác sĩ Diêu gấp gáp vội vàng ngẩng đầu lên.
"Mặc dù tôi không phải người tốt lành gì, nhưng tôi hiểu đạo đức nghề y chữa bệnh cho mọi người, còn ông thì hám lợi, ngạo mạn, kinh người, không có đạo đức của bác sĩ, càng không có đạo đức chữa bệnh! Làm sao tôi có thể nhận ông?".
| "Cậu! Tôi sẽ thay đổi! Tôi sẽ thay đổi hết! Cầu xin cậu hãy cho tôi một cơ hội!" Bác sĩ Diêu gấp gáp nói.
Những Phan Lâm vẫn từ chối như trước, anh lắc đầu bước xuống núi. "Nói không nhận là không nhận, nếu như ông thật sự có thể thay đổi thì sau khi thay đổi ông hãy đến tìm tôi!"
Nói xong, anh đã đi xuống núi.
Chỉ còn lại bác sĩ Diêu và người của sơn trang Thần Y quỳ trên mặt đất, ngây người nhìn.