Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao thủ của Hồng Nhan Cốc nhanh chóng tụ tập ở lối vào cấm địa.



Thánh nữ cũng định tự mình trấn giữ.



Dù sao thực lực của bác sĩ Lâm không thể khinh thường, đệ tử tâm thường khó mà đối phó được, cô ta chỉ có thể tự mình ra tay! “Bác sĩ Lâm đã đến! Vậy nói lên người tập kϊƈɦ tôi tối hôm qua là anh ta, Dương Hoa tàn sát đệ tử của Hồng Nhan Cốc chúng ta, vốn là tội không thể tha, bản cốc sẽ nghiêm trị Dương Hoa, nếu lúc này bác sĩ Lâm đã chủ động đến đây, vậy chúng ta sẽ phái người đến Dương Hoa đổi phó anh ta!”



Thánh nữ vừa nói vừa đứng dậy, đi ra bên ngoài cung điện.



“Thánh nữ, chúng tôi cáo lui trước!”



Đám Trịnh Mai Anh nói.



“Ừm”



Thánh nữ gật đầu, đột nhiên cô ta nghĩ tới chuyện gì đó: “Đợi đãt”



Mấy người phụ nữ ngẩn ra.



“Thánh nữ, ngài còn có gì phân phó ạ?”



Trịnh Mai Anh cẩn thận hỏi.



“Mấy người các cô đừng vội đi!”



Thánh nữ lạnh nhạt nói: “Người đâu!”



“Có ạt”



Mấy đệ tử vội vàng tiến lên.



“bi, dẫn bọn họ đến ao thánh, đi qua lần nữa!”



Thánh nữ nói.



“Dạ”



Các đệ tử lập tức tiến lên, dẫn mấy người rời đi.



“Cái gì? Sắc mặt đám phụ nữ thay đổi, vốn định vùng vẫy, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt và lãnh khốc của thánh nữ, không ai dám hé răng.



Xem ra thánh nữ vân đang hoài nghí mức độ trung thành của bọn họ.



Nhưng nếu tẩy trừ trí nhớ, thì không tồn tại những điểm này rồi.



Bởi vì mấy người phụ nữ đều chịu được ao thánh cải tạo cơ thể, cho nên cơ bản không có nguy hiểm tới tính mạng, nhưng đối với tốn thương đại não và trí nhớ không nhỏ, chuyện này gân như trùng tố lại! Nhưng may mà trước khi đi Phan Lâm đã châm cứu cho bọn họ, cũng để lại thuốc, bởi vậy bọn họ không khẩn trương lắm.



“Thật đúng là bác sĩ Lâm, quả nhiên liệu sự như thần! Lúc này xem như chúng ta tránh được một kiếp rồi!”



Trịnh Mai Anh nhỏ giọng nói.



Tuy mất trí nhớ tạm thời không chết được, nhưng bọn họ không nguyện ý trở thành tượng gỗ, để mặc Hồng Nhan Cốc điều khiển nữa, không biết lúc nào đó còn thành vật hi sinh của Hồng Nhan Cốc.



Cô ta muốn giữ lại nhận thức của mình đối với Hồng Nhan Cốc! Cô ta muốn nhớ kỹ những người vô cùng quan trọng đối với cô tai Cô ta, muốn chân chính sống sót! Xử lý đám người Trịnh Mai Anh xong, thánh nữ lập tức chạy tới cửa vào cấm địa.



Lối vào nước không lọt qua được.



Mà ở sâu trong cấm địa, thì vô cùng yên tĩnh.



Một bóng người giẫm lên bùn lầy, đi dọc theo con đường nhỏ đi vê phía trước.



Cộp cộp! Lúc này, âm thanh kỳ lạ truyên ra, bóng người dừng lại.



Anh ngẩng đầu, chỉ thấy ở tận cùng con đường nhỏ, là một người toàn thân đầy bụi đất vô cùng chật vật.



“Tôi nhớ rõ cậu, không phải là cậu đã chạy thoát rồi sao? Vì sao còn dám tới đây? Xem ra cậu quyết tâm muốn chết ở trong tay tôi?”



Người chật vật kia lạnh nhạt nói.



Ánh trăng chiếu lên mặt hai người, có thể nhìn ra được hai người này là Phan Lâm và quái nhân.



“Các hạ, tôi muốn bàn một chuyện với ông.”



Phan Lâm nói.



“Đáng tiếc tôi thích nói với người chết! Cậu chết trước rồi nói sau!”



Quái nhân la lên, trực tiếp xông tới, một tay hóa móng, đào về phía ngực Phan Lâm.



Ra tay là sát chiêu! Hoàn toàn muốn đẩy Phan Lâm vào chỗ chết! Nhưng Phan Lâm không hề kϊƈɦ động, trực tiếp mở miệng: “Tôi không phải là người của Hồng Nhan Cốc!”



“Tôi biết, Hồng Nhan Cốc không nhận đàn ông, nhưng như vậy thì sao? Cho dù cậu không phải là người của Hồng Nhan Cốc, cũng chắc chăn có liên quan tới người nào đó của Hồng Nhan Cốc! Chỉ cần là người liên quan tới Hồng Nhan Cốc, đều nên bị giết!”



Quái nhân hét lên, gương mặt dữ tợn và tàn nhãn.



Nhưng ngay lúc ông ta sắp tới gân Phan Lâm, Phan Lâm lại nói: “Cho dù là kẻ địch của Hồng Nhan Cốc, ông cũng giết sao?”



Chỉ trong nháy mắt, cơ thể quái nhân cứng đờ, dừng lại.



Dưới mái tóc xõa tung, đôi mắt ông ta lạnh lùng nghi ngờ nhìn Phan Lâm.



“Cậu nói cái gì?”



“Tôi nói, cho dù là kẻ địch của Hồng Nhan Cốc, ông cũng giết sao?”



Phan Lâm mỉm cười: “Tôi nhìn ra được các hạ rất oán hận Hồng Nhan Cốc! Chính là kẻ thù của kẻ thù chính là bạn! Các hạ, tôi cảm thấy chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện thì hơn! Ông cảm thấy thế nào?”



“Hừ, cậu nói là kẻ thù thì là kẻ thù sao? Đừng coi tôi như kẻ ngốc mà đùa giỡn, tuy tôi lôi tha lôi thôi, nhưng không bị điên!”



“Nếu các hạ không tin lời tôi nói, bây giờ ông có thể đi tới cửa cấm địa nhìn xem, tôi bị người của Hồng Nhan Cốc đuổi giết, mới trốn vào nơi này, tất nhiên tất cả đều là người của Hồng Nhan Cốc, bọn họ không dám tùy tiện xâm nhập vào cấm địa, bây giờ đều đang ôm cây đợi thỏ! Đến đó nhìn xem, ông sẽ biết tôi nói thật hay giả rồi.”



Phan Lâm nói.



Quái nhân nghe thấy thế, nhìn chằm chằm Phan Lâm một lát, sau đó hừ lạnh: “Sao cậu lại kết thù với Hồng Nhan Cốc?”



“Hồng Nhan Cốc muốn cưỡng ép vợ và em gái tôi vào cốc, bị tôi từ chối, cho nên xảy ra xung đột, kết thù, tôi giết một số đệ tử của Hồng Nhan Cốc! Tôi sợ sau này bọn họ sẽ trả thù, cho nên định ra tay trước thì chiếm được ưu thế, cho nên lẻn vào Hồng Nhan Cốc, muốn tìm cơ hội, không ngờ mọi chuyện bại lộ, chịu khổ đuổi giết, lưu lạc tới đây…”



Phan Lâm nói đơn giản.



Không biết quái nhân có tin không.



“Hừ, người của Hồng Nhan Cốc bá đạo tàn nhẫn như vậy đấy, còn là đám kỹ nữ vong ân phụ nghĩa không tim không phổi, chuyện gì bọn họ cũng làm được! Chút chuyện đó của cậu có là gì?”



Quái nhân lạnh nhạt nói.



“Hả? Vậy các hạ có thù oán gì với Hồng Nhan Cốc?”



Phan Lâm nhân cơ hội hỏi.



Nhưng mà sắc mặt quái nhân thay đổi, hừ lạnh nói: “Chuyện này có liên quan gì tới cậu?”



“Tôi tới nơi này, là muốn hợp tác với các hạ đối phó Hồng Nhan Cốc, nếu các hạ không nói thật, chúng ta hợp tác kiểu gì?”



Phan Lâm nói.



“Hợp tác sao? Ha ha ha ha, chỉ dựa vào một tên phế vật như cậu, có tư cách gì hợp tác với tôi? Tên nhóc, tuy cậu có thù oán với Hồng Nhan Cốc, nhưng tôi nhìn cậu thấy ngứa mắt, cậu vẫn nên chết ở đây đi!”



Quái nhân cười mỉa, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn, cuối cùng vẫn quyết định giết Phan Lâm.



Vì thế ông ta lại một lần nữa vươn tay về phía cổ Phan Lâm, muốn cắt đứt cổ anh ra ngay.



Nhưng lợi trảo kia vừa mới tới gần.



Xoạch! Một thiết quyên trực tiếp đánh vào tâm móng sắc, sau đó nhẹ nhàng chấn động.



Rầm! Quái nhân hoàn toàn bị đẩy lùi về sau, có chút đứng không vững.



“Cái gì?”



Quái nhân nhíu mày nói: “Vậy mà cậu có năng lực như vậy?”



“Kỳ lạ lắm sao?”



“Tôi nhớ rõ lúc trước tôi khiến cậu trọng thương, nhưng nhìn bộ dạng cậu hiện giờ, căn bản không giống bị thương! “Chút thương tổn đó của ông, có tính là gì?”



“Khốn nạn! Đúng là cuồng vọng! Cậu chỉ là một người vừa mới hai mươi, có vốn gì mà cuồng vọng?”



Quái nhân giận tím mặt, chỉ vào Phan Lâm quát.



Chỉ thấy Phan Lâm chậm rãi giơ tay lên, xắn tay áo lên cao, lộ ra tất cả Lạc Linh Huyết, cũng khởi động tất cả.



“Thứ này chính là vốn liếng để tôi cuồng vọng, đủ rồi đúng không?”



893 cuồng vọng?”



Quái nhân giận tím mặt, chỉ vào Phan Lâm quát.



Chỉ thấy Phan Lâm chậm rãi giơ tay lên, xắn tay áo lên cao, lộ ra tất cả Lạc Linh Huyết, cũng khởi động tất cả.



“Thứ này chính là vốn liếng để tôi cuồng vọng, đủ rồi đúng không?”



—————————-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK