*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay cả Lý Diệu Diệp đều không phải đối thủ, có mấy người ở đây có thể thắng được “Tân Tuấn Minh”
này? Huống chí lúc trước “Tân Tuấn Minh”
này chém giết cùng người của Huyết Ma Tông mà không rơi xuống thế hạ phong đấy! Thiếu niên thiên tài cỡ này, khủng bố cỡ nào? Trong lúc này tất cả mọi người đều im lặng không nói.
Nhưng trưởng lão của Phiêu Nhai Các như hiểu ra chuyện gì, ông ta nhìn về phía Trang Đông Quân: “Trang chủ, ý của ông là…”
“Tuy trong cơ thể người này có máu của người nhà họ Trang tôi, nhưng cậu ta không xứng họ Trang, bây giờ ngang nhiên cãi lệnh của bản trang chủ, sinh tử của người này, không có bất kỳ quan hệ gì với sơn trang chúng tôi!”
Trang Đông Quân lạnh nhạt nói.
Trưởng lão của Phiêu Nhai Các nghe thấy thế, đôi mắt trở nên lạnh lão, nhỏ giọng nói: “Diệu Diệp, cậu lên đài đi! Tiếp tục đánh với cậu tal”
“Trưởng lão, chuyện này… Cái tay này của tôi đau đớn khó nhịn, còn không dùng được dược lực, sao địch nổi anh ta?”
Sắc mặt Lý Diệu Diệp thay đổi, vội vàng nói.
“Cậu đi lên đi, tôi đảm bảo cậu có thể thắng! Thế nào? Cậu còn không tin tôi?”
Trưởng lão của Phiêu Nhai Các quát.
Lý Diệu Diệp chân chừ một lát, sau đó nghiến răng một cái, nhảy lên lôi đài lần nữa.
Hiện trường lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.
Vô số ánh mắt nhìn về phía người bọn họ.
Nhưng mà lúc này, cánh tay phải của Lý Diệu Diệp đã đau đớn lợi hại, đứng thẳng đều có chút cật lực, càng không nói tới chiến đấu rồi.
Phan Lâm nhướng mày: “Là mình ra tay quá nhẹ sao?”
“Trừ khi cậu giết tôi, nếu không cậu không thắng được!”
Lý Diệu Diệp trầm giọng nói.
“Tốt lắm!”
Phan Lâm gật đầu, không dong dài nữa, trực tiếp cất bước đi tới.
“Phong khởi!”
Lý Diệu Diệp nuôi khí kình toàn thân, cách không đánh một chưởng tới.
Xôn xao! Chưởng lực cứng cáp mang theo từng cơn gió thổi vê phía Phan Lâm.
Nhưng uy lực của những cơn gió này quá kém, căn bản không tạo ra được chút trở ngại nào đối với Phan Lâm, anh bay thẳng tới trước, không thể đỡ được.
“Hả?”
Lý Diệu Diệp kinh hãi liên tục lùi về sau.
Nhưng mà đúng lúc này.
Vù vù vù vù… Vài cái lá giống như phi đao từ dưới đài phóng tới, tinh chuẩn tập trung trái tim, giữa trán và yết hầu của Phan Lâm.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
—————————-