*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phan Lâm có chút hoài nghi.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Lý Ái Vân biểu hiện như vậy.
Xảy ra chuyện gì rồi sao? Nhưng sau khi nghĩ lại, anh thực sự không biết mình đã làm sai cái gì.
Do dự một lúc, anh bước ra khỏi nhà hàng.
Lý Ái Vân đứng ở ven đường, câm điện thoại di động nhìn dòng xe chạy qua, vẻ mặt vân phức tạp như vậy, có lúc cau mày, có lúc lại nhìn xuống dưới.
Phan Lâm cau mày, cảm thấy có chuyện gì đó.
“Sao vậy?”
Anh bước tới, không nhịn được mà hỏi.
“Chuyện này anh giải quyết thế nào?”
Lý Ái Vân khẽ nhếch môi dưới, thấp giọng hỏi.
“Không phải anh đã nói rồi à? Ở Bồ Thành anh có quen biết vài người bạn, anh lôi kéo mối quan hệ của bọn họ để giải quyết vấn đề này.”
“Em không biết anh có bạn ở Bồ Thành.”
“Ái Vân, em hình như không hiểu rõ anh.”
“Đúng vậy, mọi thứ vê anh có vẻ rất bí ẩn.
Em chỉ biết anh đến từ Yến Kinh.
Nếu không phải ông nội ép em lấy anh, chúng ta cũng sẽ không trở thành vợ chồng.”
“Được rôi, sao lại nói về chuyện này chứ?”
“Em chỉ muốn nói, Phan Lâm, anh đã giúp em rất nhiều, nhưng có một số việc em không muốn một mình anh gánh chịu.”
“Không phải mọi người luôn cho rằng anh là gánh nặng sao?”
Phan Lâm không khỏi nở nụ cười.
“Trước đây em cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng bây giờ em đã thay đổi… Phan Lâm, anh nói cho em biết trước đi, bạn bè của anh ở Bồ Thành đã giúp anh giải quyết vấn đề này như thế nào?”
Lý Ái Vân nhẹ giọng nói.
Mặc dù có vẻ như đã chuyển chủ đề, nhưng thật ra đang cố gắng đi vào vấn đề mãu chốt.
Phan Lâm suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Thật ra em cũng đã xem phát sóng trực tiếp rồi đúng không? Chủ tịch Lâm ở đây.
Mặc dù những người bạn của anh ở Bồ Thành có chút năng lực, nhưng bọn họ cũng phải đối phó với những con rắn địa phương như nhà họ Nông và nhà họ Thái, rõ ràng là chưa đủ.
Thật ra người thực sự giải quyết rắc rối này cho chúng ta chính là chủ tịch Lâm! Anh ta vừa nói một câu đã khiến người nhà họ Nông không dám truy cứu thêm nữa, anh ta là một nhân vật lớn…”
“Hóa ra là như thế này…”
“Ái Vân, em rất quan tâm đến chuyện này sao?”
Phan Lâm kỳ lạ nhìn cô.
“Chuyện này em không quan tâm, em chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Không ngờ là hôm nay chủ tịch Lâm lại giúp chúng ta…”
“Chủ tịch Lâm đã giúp đỡ gia đình chúng ta rất nhiều, phải tìm một cơ hội tử tế để cảm ơn anh ấy”
“Em nợ chủ tịch Lâm quá nhiều, những năm này ở Giang Thành cũng là anh ấy chăm sóc em.
Không chỉ em mà còn có ba mẹ em, thậm chí cả công ty em luôn nhận được sự ủng hộ bên chỉ nhánh Dương Hoa của chủ tịch Lâm, thật đáng tiếc em không có khả năng, không thể xây dựng công ty.”
Lý Ái Vân lắc đầu, thở dài.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
—————————-