Xử lý xong đám người nhà họ Nguyễn, Phan Lâm cũng lười so đo với đám người phái Cùng Châu này, anh ôm lấy Lý Ái Vân đang hôn mê lên xe, lái xe rời khỏi núi Cùng Châu.
Thấy hai người Phan Lâm rời đi rồi, tông chủ Cùng Châu mới thở phào nhẹ nhõm, muộn màng phát hiện cả người đã ướt đẫm.
“May quá, may quá, tên sát thần này đi rồi, phái Cùng Châu chúng ta coi như an toàn rồi” Tông chủ Cùng Châu nói với đại trưởng lão bên cạnh: “Nghe đây, ông lập tức đến nhà kho của tông môn chọn ra mười cây thuốc tốt nhất, một trăm món đồ quý giá, do ông đích thân mang đến Giang thành dâng cho Bác sĩ Lâm, hiểu chưa?”.
“Vâng... Vâng.” Đại trưởng lão dạ vâng không ngừng, lúc này mồ hôi lạnh của ông ta cũng đang chảy ròng ròng, cứ như là vừa mới chạy một vòng từ Quỷ Môn Quan trở về vậy.
"Di vê di."
“Vâng, nhưng mà tông chủ, bên nhà họ Nguyễn kia... phải giải thích như thế nào đây?” Đại trưởng lão hơi chần chừ một chút, cẩn thận hỏi.
Tông chủ Cùng Châu suy nghĩ chốc lát, khẽ nói: “Gọi điện thoại cho bọn họ bảo qua đây nhận xác, nhìn xem con trai ngoan mà bọn họ dạy dỗ ra thiếu chút nữa đã lừa được phải Cùng Châu chúng ta rồi!”
“Nhưng mà tông chủ, nếu nói như vậy, chẳng phải chúng ta sẽ trở mặt với nhà họ Nguyễn sao? Dù sao thì... con trai bọn họ cũng chết trên địa bàn của chúng ta."
"Trở mặt? Người nhà họ Nguyễn đó là đồ ngốc hay sao? Trong tình huống đó thì ông bảo tôi phải chọn thế nào đây? Chúng ta không cúi đầu thì hôm nay phái Cùng Châu phải diệt môn rồi!” Tông chủ Cùng Châu mắng: “Ông nói hết sự thật cho ông ta! Người nhà họ Nguyễn hiểu thì hiểu, không hiểu thì bảo đến tìm tông chủ! Tôi còn sợ bọn họ chắc??”
“Vâng.”
Đại trưởng lão liên tục gật đầu.
Đã xuống núi Cùng Châu, Phan Lâm lái xe thẳng đến sân bay.
Trên đường đi cuối cùng Lý Ái Vân cũng tỉnh.
Nhưng nhìn khí sắc của cô cũng không tốt gì mấy, đi đường mệt nhọc rồi lại bị kinh hãi, nhưng cũng không khiến cô bị giày vò đến chết.
“Em... Em đang ở đâu vậy?” Lý Ái Vân dụi mắt, giọng nói hơi khàn đặc cất tiếng hỏi.
“Trên đường đi về, sao rồi? Vẫn ổn chứ?” Phan Lâm vừa lái xe vừa cười hỏi.
"Trên đường về? Chúng ta đi ra rồi?” Lý Ái Vân kinh ngạc hỏi.
"Sao thế? Em còn muốn ở phái Cùng Châu một đêm à?”
“Không phải mà! Nơi như vậy em không muốn tới lần nào nữa đâu” Lý Ái Vân vẫn còn sợ hãi nói.
“Việc này sợ là không thể rồi!” Phan Lâm cầm lấy hợp đồng bên ghế lái phụ ném đến phía sau, cười nói: "Trừ khi em không muốn khai thác đất trồng hoa Thanh Lam kia nữa!”. Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha!
Lý Ái Vân ngây ngốc, cầm lấy hợp đồng đọc lướt qua một lượt rồi mới nghi hoặc hỏi: “Bọn họ cứ như vậy mà lấy hợp đồng đưa cho chúng ta sao?”
“Phải, còn cho anh một chiếc xe để anh đưa em về" Phan Lâm cười nói.
Tô Nham im lặng, rồi hít một hơi thật sâu, mở miệng nói: “Phan Lâm! Anh thành thật mà nói cho em biết, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
“Cái gì mà chuyện như thế nào?” Phan Lâm dừng xe lại chờ đèn giao thông, quay đầu qua nhìn cô bằng vẻ mặt kỳ lạ.
“Em không tin phái Cùng Châu nhiều người như vậy mà không có lấy một ai biết Bác sĩ Lâm! Mặt của anh căn bản không hề giống với Bác sĩ Lâm chút nào, hoàn toàn là hai người khác nhau, sao mà bọn họ còn tin anh là Bác sĩ Lâm?” Lý Ái Vân nghiêm túc hỏi.
"Sao nào? Em cảm thấy là anh đang lừa gạt bọn họ sao?”
“Không thì sao?”
"Đây...”
Phan Lâm cũng không biết nói sao mới tốt nữa.
Xem ảnh 1
“Bởi vì em hiểu anh mà! Chúng ta là vợ chồng bao nhiêu năm rồi! Cách anh nói chuyện, mỗi một cử động, mỗi một ánh mắt mỗi một vẻ mặt, tất cả đều nói cho em biết anh chính là Phan Lâm! Cho nên anh không thể nào dịch dung được!” Lý Ái Vân kiên định nói.
Phan Lâm ngây ngốc nhìn cô, mở miệng hết nửa ngày mới thở dài nói: “Em thật thông minh.”
Nói xong, giẫm chân ga, chuyên tâm lái xe.
Hai đệ tử chạy theo sau thấy cảnh này, sợ đến thiếu chút nữa quỳ xuống đất.
"Nghe đây, lập tức bảo tông chủ của các người lăn ra đấy! Nếu dám chậm trễ, tôi diệt luôn phái Cùng Châu các người!”
Tên đàn ông tóc đỏ như lửa mặt không biểu cảm nói.
- ---------------------------