Dựa vào tình hình hiện nay, Lý Ái Vân thực sự không ngờ Dương Hoa vẫn phải kiểm kê lại những chỗ đó.
Dù sao thì những cái Lâm Huy đang làm bây giờ là nền móng của Dương Hoa! là liều thuốc có thể đưa Dương Hoa phát triền đến đỉnh cao! Nếu như những thứ này bị Lâm Huy phá bỏ, Dương Hoa sẽ còn lại gì? Cho dù bây giờ Dương Hoa không bị lật đồ thì cũng sẽ không thể trở lại thời kì huy hoàng như trước! Điều này đã gần như là cục diện chết rồi.
“Anh đi tắm đã, em nghỉ ngơi sớm đi, qua hôm nay, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.”
Lâm Dương cười nhạt nói.
“Anh không phải là người trong cuộc, sẽ không thể biết được cục diện bây giờ nghiêm trọng như thế nào đâu, nếu như Dương Hoa sụp đồ, những người giống như em sẽ không chịu khuất phục nghe theo công ty của Lâm Huy, chắc chắn sẽ không là đối tượng đề bọn họ chèn ép, chỉnh đốn, đến lúc đó chỉ sợ là…haizz, bỏ đi, nói nhiều với anh anh cũng không hiểu, anh đi tắm đi!”
Lý Ái Vân có chút bực bội nói.
Phan Lâm không nói gì, cầm lấy quần áo đi vào nhà tắm.
Lý Ái Vân tiếp tục xem tài liệu, đôi lông mày lá liễu nhíu lại như sắp dính vào nhau.
Cổ thở dài rồi lại uống một ngụm rượu vang, hai má đỏ ửng, người đã có chút ngà ngà say rồi.
Vù vù, vù vù… Không biết là qua bao lâu, điện thoại rung lên.
Lý Ái Vân ngay lập tức đưa tay ra cầm lấy điện thoại bên cạnh.
Nhưng cô cầm lên xem, phát hiện tiếng rung ấy không phải phát ra từ điện thoại của mình.
Lý Ái Vân quay lại nhìn, hóa ra là âm thanh phát ra trêи chiếc bàn nhỏ uống trà ở phòng khách.
Là điện thoại của Phan Lâm! “Đã muộn như vậy rồi ai còn gọi điện thoại cho Phan Lâm nữa?”
Lý Ái Vân có chút không biết phải làm thế nào.
Cầm điện thoại lên xem, là một dãy số lạ.
“Chẳng lẽ ià số điện thoại gọi quấy rối ban đêm ư?”
Lý Ái Vân trực tiếp ấn tắt đi, quay lại phòng tiếp tục xem tài liệu.
Nhưng không được bao lâu, điện thoại lại rung lên.
Cô lại xem, vẫn là số điện thoại lúc nãy.
Lý Ái Vân có chút tức giận, nhấn nút nghe, nghiến răng nói: “ Không mua nhà, có bảo hiểm rồi, không có nhu cầu uống trà, cảm ơn!”
Vừa nói dứt lời, âm thanh ở phía dầu dây điện thoại bên kia khiến cô có chút bất ngờ.
“Này cô, tôi không biết là cô đang nói cái gì.”
Giọng nói đầu dây bên kia đầy sự nghi hoặc.
“Không biết tôi dang nói cái gì? Vậy anh gọi điện đến làm cái gì?”
Lý Ái Vân hậm hực nói.
Tôi gọi đến đề tìm bác sĩ thiên tài Lâm, làm phiền cô chuyển lời đến bác sĩ Lâm, chúng tôi đã đến Giang Thành rồi, giám đốc Long đang tiếp đón chúng tôi, chẳng qua là chúng tôi muốn gặp cậu ấy, không biết là cậu ấy có thời gian hay không.”
Giọng nói đầu dây bên kia đầy sự kính cần.
Lý Ái Vân ngơ ngác, rất nhanh không nghĩ gì nói: “Cái gì mà bác sĩ thiên tài Lâm? Các người có phải gọi nhầm rồi không? Đây là điện thoại của chồng tôi Phan Lâm.”
“Gọi nhầm ư? ”
Giọng nói ở đầu dây bên kia đầy sự khó hiểu, theo sau là một câu nói nhỏ: “Không sai mà, chính là số điện thoại này.”
“Số điện thoại của bác sĩ thiên tài Lâm là 137…Số điện thoại này ở đâu ra vậy? Các ngươi chắc chắn gọi nhầm rồi.”
Lý Ái Vân nói.
Cô có lưu số của bác sĩ thiên tài Lâm nên đương nhiên biết rất rõ.
“Là như vậy sao? Vậy rất xin lỗi cô, làm phiền rồi!”
Điện thoại lập tức tắt máy.
Lý Ái Vân lắc đầu, đề điện thoại xuống.
Lúc này, Phan Lâm vừa lau mái tóc ướt nhẹp vừa đi ra.
“Sao vậy?”
“Vừa nãy có người gọi điện cho anh, nói tìm bác sĩ thiên tái Lâm, em nói với anh ta gọi nhầm số rồi.”
Lý Ái Vân đáp.
“Gọi nhầm số?”
Phan Lâm cười đáp: “Em không thử nghĩ qua là thực chất anh ta không gọi nhầm số sao?”
Vừa nói xong, Lý Ái Vân liền dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Phan Lâm: “Ý của anh là gì?”
“Ý nghĩa câu anh vừa nói rất dễ đề hiểu.”
“Phan Lâm, em cảm thấy tinh thần anh gần đây có chút khác thường… Có vẻ em phải dành thời gian đưa anh đi gặp bác sĩ.”
Lý Ái Vân nhíu lông mày nói.
Lâm Dương cười đau khổ, không nói chuyện gì nữa.
“Nếu như anh đoán không sai, thật ra người gọi điện thoại tới ban nãy là một bác sĩ có tiếng ở tỉnh ngoài.”
“Bác sĩ có tiếng ở tỉnh ngoài? Họ đến đây làm gì? Anh làm sao lại biết chứ?”
Lý Ái Vân hỏi lại.
“Họ là được bác sĩ thiên tài Lâm mời đến cho buổi khám chữa bệnh miễn phí vào ngày mai! Ngày mai, em sẽ biết.”
Lâm Dương nhẹ nhàng nói, bước đến bên chiếc sofa và nằm xuống.
Lý Ái Vân có chút khó chịu, liếc nhìn Phan Lâm trêи sofa, trong lòng không thể không nghĩ đến một cảnh phức tạp.
Cô chẩn chừ một lúc rồi đột nhiên thấp giọng nói: “Tổi nay anh ngủ ngoài phòng khách đi.”
“Không cần đâu, chiếc sofa này anh đã ngủ 3 năm rồi, cũng quen rồi, anh cũng xem nó là giường rồi.”
Phan Lâm liền nói.
Lý Ái Vân cắn nhẹ đôi môi anh đào.
Quay người lại, đi đến cửa phòng, bước chân có chút trì trệ, rất nhanh liền thấp giọng nói: “”
Nếu như anh không quen ngủ ở giường trong phòng khách…anh có thể vào đây ngủ.”
Nói xong, liền đi vào trong phòng, đóng cửa lại.
Phan Lâm bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn về phía cửa phòng, cả người ngần ra.
Lý Ái Vân như vậy là có ý gì? Đây là lần đầu tiên cô bảo Phan Lâm vào phòng mình.
Chẳng lẽ là… cô gái này đã chấp nhận mình rồi? Phan Lâm trong lòng có chút hoang mang, hoàn toàn không đoán ra được ý của Lý Ái Vân.
Anh ấy rất muốn đi vào, thậm chí rất muốn làm việc có chút sốc nổi.
Nhưng anh cố nhịn lại.
Bởi vì tình cảm anh dành cho Lý Ái Vân thật ra mà nói không có mãnh liệt như trong tưởng tượng.
Nó liên quan gì đến tình yêu sao? Phan Lâm cũng không thề nói rõ.
Hơn nữa trong lòng anh thực ra đã quyết định ly hôn với Lý Ái Vân, không cần biết Lý Ái Vân có đồng ÿ hay không.
Chung quy lại anh ấy sẽ không ở Giang Thành cả đời này.
Anh vẫn phải quay về Yến Kinh, để kết thúc chuyện ân oán ở đó.
Phan Lâm thở dài, rồi lại nằm xuống.
Chung quy lại họ không phải là người cùng một thế giới.
—————————-