Tận hai mươi giot!
Tất cả mọi người đều cảm thấy linh hồn mình như muốn thăng thiên rồi!
Thật ra người đàn ông tóc trắng này chính là Phan Lâm, mà ở đây anh lại có thêm hai mươi giọt nữa! Tính cả của cung chủ Mạc Tâm thì anh có tổng cộng là hai mươi ba giọt Lạc Linh Huyết!
Có nhiều người không biết được có ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết là một khái niệm thế nào đâu!
Như vậy, trong toàn bộ lịch sử, chưa từng có mốc thời gian nào xuất hiện nhiều giọt Lạc Linh Huyết như thế!
Nếu toàn bộ ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết sẽ giúp một người được tăng thực lực thì sợ rằng dù người nọ là ai, người đó cũng sẽ trở thành một nhân vật xuất chúng, khinh thường rất cả mọi người, tung hoành cả thế giới, Nói là thần kỳ cüng không quá đáng!
Toàn bộ Nhật Nguyệt Tinh Cung chim trong bầu không khí chết chóc hết một phút đong ho! Không ai nói nên lời, hiện trường yên tĩnh đến đáng sợ.
Sau đó, mới có tiếng kêu hoàng sợ vang lên.
"Người kia là ai? Là ai vậy? Tại sao anh ta lại có nhiều Lạc Linh Huyết đến thế?"
Đó là tiếng của Trịnh Xuân Viễn!
Ông ta đã không nén nổi sự sợ hãi và bàng hoàng nữa, thất thanh hét lên
"Đảng sợ quá!"
"Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào
vậy!"
"Có được nhiều giọt Lạc Linh Huyết như thế, chắc chắn không phài người thường!"
"Chẳng là nhân vật nào đó đến từ gia tộc lánh đời
nào sao?"
Tiếng xì xào kinh ngạc vang lên không dứt.
Hai mắt phó minh chủ Nghiêm Phong cùa Cô Sơn sáng quắc nhìn những giọt Lạc Linh Huyết trên cổ tay hai người, nắm đam dan siét chặt lại, trong mắt chứa đựng tham lam và khao khát. Nhưng ông ta biết, vật chi dem lại sức mạnh tức thời thể này nhất định không được cham vào.
Bên phía Từ Huyển Thiên, Thiên Diệp quay phắt đầu lại, trừng mắt nhìn Chấn Hám Sơn chất vấn: "Hàm
Sơn, anh có chắc người kia là Phan Lâm không?"
"Tôi tận mắt nhìn thấy mà! Người kia chính là Phan Lâm! Tôi thể đấy!" Chấn Hám Sơn gật đầu chắc nịch. "Tốt! Tốt! Rất tốt!" Trong mắt Thiên Diệp lóe lên một tia sáng, ông ta trầm giọng nói: "Lệnh xuống dưới,
lập tức cải trang, chuẩn bị đưa Phan Lâm đi!"
"Đưa cậu ta đi?" Chấn Hám Sơn sững sờ: "Phó chưởng môn Thiên Diệp, ý anh là..."
"Sao? Anh chưa phát hiện hả? Phan Lâm muốn lấy lại Lạc Linh Huyết lúc trước, nhưng cậu ta lại quá tự cao, mặc dù cậu ta có hai mươi giọt Lạc Linh Huyết thì thế nào, cung chủ chi có mười ba giọt nhưng cũng rất đáng sợ, lại thêm có toàn bộ cao thủ của Thiên Cung hỗ trợ bà ta nữa! Nếu cậu ta tiếp tục ở đây thì chỉ còn đường chết, Lạc Linh Huyết cũng khó mà giữ được, the nên chúng ta phải cưỡng chế đưa cậu ta đưa đi."
"Chuyện này... Phó chưởng môn Thiên Diệp, tôi nghĩ nếu Phan Lân dám làm như vậy thì nhất định đã nắm chắc rối, có lẽ chúng ta nên nhìn xem thế nào đã." Chấn Hám Sơn chấn cho nói. "Nhìn xem thế nào cái shit! Anh nghĩ bây giờ Phan Lâm chi phải đối phó với Mạc Tâm và Trường Sinh Thiên Cung sao? Anh nhìn người của Tử Huyền Thiên và người của các thế lực khác xem, có ai không muốn tranh giành Lạc Linh Huyết chứ? Nếu có cơ hội, họ chắc chắn sẽ ra tay! Phan Lâm còn không đi nữa thì tôi sợ là cậu ta sẽ không còn một cặn bã nào đâu, sẽ bị xé thành ngàn miếng đấy!" Thiên Diệp nhỏ giọng nẵng.
Toàn thân Chân Hám Sơn run rẩy.
"Nhanh đi ngụy trang đi, che giấu thân phận rồi
thừa cơ hành động, đưa Phan Lâm đi! Phải cam đoan
cậu ta được an toàn!" Thiên Diệp quát khẽ: "Nếu có thể đưa Phan Lâm về Tử Huyền Thiên của chúng ta, chỉ cần thiên phú đáng sợ này thì Từ Huyền Thiên của chúng ta còn so ai
nữa chứ?"
"Tuân lệnh!" Mọi người đều hộ lên.
Nhưng lúc này.
"Ha ha ha..."
Một tiếng cười to rõ vang lên đến tận mây xanh,
Mọi người đeu bị chấn động, đồng loạt nhìn sang chủ nhân của giọng cười, phát hiện người đang cất tiếng cườito kia chính là cung chủ Mạc Tâm. Trên mặt bà ta tràn đầy nét cười, hai mắt cũng sáng chói. Bà ta nhìn chằm chằm Phan Lâm mà nói: "Anh bạn! Cảm ơn! Cảm ơn! Ha ha ha ha..."
"Cảm ơn?" Phan Lâm lạnh nhạt nhìn bà ta.
"Hôm nay tôi ngoài ý muốn được mười giọt Lạc Linh Huyết, nghĩ đã là cơ duyên lớn vào hôm nay rối, không ngờ anh lại tặng cho tôi thêm hai mươi giọt Lạc Linh Huyết nữa, sao tôi không nói một tiếng cảm ơn được." Cung chủ Mạc Tâm cười to.
"Mạc Tâm, bà đừng quá đắc ý! Bà chi có mười ba giọt thôi, tôi có hai mươi giọt, tôi và bà, ai thắng ai thua thì chưa chắc đâu." Phan Lâm lạnh lùng nói. "Anh nghĩ vẫn đầu được với tình cảnh bây giờ
sao?" Cung chủ Mạc Tâm cười nói: "Chẳng lẽ anh đã
quên bây giờ anh đang đứng ở đâu rồi sao? Hai mươi
giọt? Mười ba giọt? Chẳng lẽ anh nghĩ ta sẽ đấu một
mình với anh?"
Nói xung, cung chủ Mạc Tâm rút một mành gỗ hình tru có kích thước bằng một cây bút ra khỏi hồng, giờ nó lên cao, sau đó tay không cắt đinh chóp của nó.
Trong khoảnh khắc này.
"Viu viu!"
Một ánh sáng màu đo như lửa phóng ra khỏi đầu mành gỗ kia, lao thẳng lên mây xanh và nổ tung.
Mọi người đưa mắt nhìn lên, sau đó họ lập tức nhìn thấy có một hình vẽ chim mặt trời màu đỏ như Phượng Hoàng rực lửa xuất hiện giữa không trung, sau đó tiêu tán.
Đốt pháo hoa báo tín hiệu!
Rất nhiều người đã phản ứng kịp.
Nhưng giây kế tiếp sau, Trịnh Xuân Vien lại kinh ngạc bật thot: "Đây là lệnh Thần Điểu! Lệnh Thần Điểu đấy!!"
"Cái gì? Lệnh Thần Điều?"
"Không phải mức độ cao nhất trong chiến đấu của Trường Sinh Thiên Cung ta đây ao?"
"Chẳng lẽ ý của cung chủ là muốn... Triệu tập toàn bộ người của Thiên Cung đối phó với người này à?"
Hiện trường đang rất xôn xao, người của Trường Sinh Thiên Cung cũng hơi ngây ngần.
Có một điện chủ hoàn hồn, lập tức lớn tiếng la: "Tất cả mọi người nhanh chóng canh gác, chuẩn bị nghe chỉ thị chiến đấu!"
Câu này vừa ra hỏi họng, mọi người mới kịp phản ứng, lập tức vây lại một vòng, một đám san sàng đon quân địch, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào. Cùng lúc đó, toàn bộ Thiên Cung đều xao động.
Ngũ Tôn Trường dẫn theo nhiều đệ tử chạy đến
Nhật Nguyệt Tinh Cung.
"Phó minh chủ, làm sao đây?" Người của Cô Sơn nhìn mọi người bốn phía đang muốn vọt tới, có chút căng thẳng, không nhịn được mà hỏi.
"Nhìn không hiểu sao? Mạc Tâm muốn gom hai mươi giot Lạc Linh Huyết kia về mình rồi! Bà ta biết bản thân dùng mười ba giọt Lạc Linh Huyết thì chưa chắc đã cầm chân được người nà nên lập tức phát động toàn bộ người của Trường Sinh Thiên Cung để vây đánh anh ta! Không cho anh ta trốn! Đúng là hai mươi giọt Lạc Linh Huyết rất đáng sợ nhưng không phải vô địch. Tuy trên thế gian không có ai một mình đánh bại được người có hai mươi giọt Lạc Linh Huyết, nhưng Trường Sinh Thiên Cung có cả ngàn cả vạn người, người này còn chống lại kiểu gì nữa?" Nghiêm Phong trầm giọng nói.
"Vậy là cung chủ Mạc Tâm muốn lấy được ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết ấy hà?" Có người run sợ hỏi.
Nghiêm Phong hít một hơi thật sâu, khàn khàn nói: "Nếu để bà ta có được toàn bộ, thế giới này, sợ là sẽ thành nơi bà ta muốn mưa là mưa muốn giỏ là gió, Lúc đó, Cô Sơn hay Từ Huyen Thiên gì đó, cũng chỉ là một trò cười trước mặt Trường Sinh Thiên Cung mà thôi...". Truyện Linh Dị
"Cái gì?"
"Chuyện này. Bây giờ làm sao đây phó minh
chủ!"
"Chúng ta tỏ thiện chỉ với họ, kết minh với họ thì
sao?"
Những người xung quanh luống cuống, thấp giọng vội hỏi.
"Kết minh? Cậu thấy chúng ta có còn minh chủ được nữa không? Còn có những ngày ung dung thư thả như hôm nay không? Lúc đó Mạc Tâm đã quyết định được sống chết của chúng ta rồi, cậu muốn giao mạng mình vào tay người khác à?"
"Vậy ý của phó minh chủ là..." "Tìm cơ hội, cướp nó cho tôi!" Nghiêm Phong dữ
tợn nói.
"Vâng, phó minh chủ!" Mọi người thấp giọng hát lên, trong mắt lộ ra vẻ kiên định.
Khi Mạc Tâm đã phóng thích cảnh giới cao nhất ra, toàn bộ Nhật Nguyệt Tinh Cung đã bị vây chặt như nêm coi, Tất cà mọi người đều nhìn chằm chằm Phan Lâm, kích động, chuẩn bị thừa cơ mà xé anh thành mành nhỏ. Giờ phút này, Phan Lâm quá bất lực!