Làm như thế, khi châm sẽ tích càng nhiều trong lòng đất, dưới chân của người đàn ông tóc trắng sẽ toàn là kim châm, cứ thế anh ta sẽ chẳng khác gì đưa thân vào mìn kích nổ tự động dưới lòng đất vậy.
Tiếp đó, cung chủ Mạc Tâm sẽ rút hết châm trong lòng đất ra, kết thúc trận đấu này.
Mọi người đều la lên không ngừng, nhao nhao nhìn về phía người đàn ông tóc trắng.
Khi khí châm đã tập kích sát nút, người đàn ông kia lập tức bị chim ngập, toàn thân đều bị khí châm bao trùm, không tài nào phản kháng được, da đầu người xem cũng run lên. Anh ta từ không trung rơi xuống rồi ngã xuống cái uỳnh, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Vô số người kiếng mũi chân lên nhìn xem.
"Anh ta chết rồi à?
"Chắc là chết rồi!"
"Hừ, không chịu nổi cà một chiêu! Tôi còn tường anh ta lợi hại lắm chứ! Cung chủ của chúng ta chỉ mới sử dụng một chiêu thôi!"
"Đúng là chuột nhắt!"
"Chết cũng đáng lắm!"
Người của Thiên Cung khịt mũi coi thường.
Người của các thế lực khác cũng lần lượt chắp tay
khen ngợi: "Cung chủ thật lợi hại!"
"Cung chủ Mạc Tâm quà là danh bất hư truyền, ngày sau Thiên Cung có cung chủ dẫn dắt, chắc chắn danh tiếng sẽ vang xa, vô cùng huy hoàng!"
"Đúng thế, đúng thế..."
Đám người kia bắt đầu vuốt mông ngựa.
Sắc mặt của người Từ Huyền Thiên bên này thì rất
khó coi.
"Tên đó chết rồi à?" Có người cần thận hoi.
"Chưa!" Thiên Diệp đột nhiên quát khẽ. "Hả?" Mọi người khẽ giật mình.
Bầy giờ họ mới phát hiện không riêng Thiên Diệp mà cả Nghiêm Phong, Nhị Tôn Trưởng và cung chủ Mạc Tâm đều nghiêm túc nhìn chằm cham vào người đang nằm dưới mặt đất.
Giống như đang theo dõi cái gì đó.
Một lát sau, đột nhiên cung chủ Mạc Tâm tung người nhày tới, tung một chường từ không trung về phía người đang nằm dưới đất kia.
"Am âm!"
Một chường đánh tới, nơi người kia đang nằm bị vỗ đền lõm xuống, bụi đất cũng bay tung lên, đá vụn bắn tung tóe.
Cung chủ Mạc Tâm vừa tung chưởng à?
Tất cả mọi người đều giật này mình.
Chẳng lẽ người kia chưa chết sao?
Ai cũng không tin.
Trúng hơn mười nghìn khí châm mà không chết?
Anh ta là thần à?
Mọi người hãi hùng khiếp vía, đưa mắt cẩn thận nhìn qua, nhưng lại thấy nơi bị lõm xuống, bụi đất bắn tung tóe kia, chậm rãi có một bóng người đứng dậy. Không phải ai khác, chính là người đàn ông tóc
trắng đó!
"Ha?"
Tiếng hoảng sợ kêu lên không ngót. Tất cả mọi người đều choáng váng.
Trúng nhiều châm như thế mà cũng không chết? Sao đáng sợ thế? Người nọ ho khan hai tiếng, chậm rãi đứng dậy rồi phủi bụi trên người mình, xoay ngưoi nhin cung chủ
Mạc Tâm một lần nữa.
"Khí châm... Hình như đâm không được!" Bên này, Nhị Tôn Trường hít một hơi thật sâu, giọng khàn khàn nói.
"Sao lại như thế? Khí châm của cung chủ rất mạnh mà! Vì sao lại không đâm được vào người anh ta?" Trinh Xuân Viễn run rẩy hỏi lại.
"Tôi không rõ lắm, nhưngngười này tuyệt đối không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu!" Nhị Tôn Trường đáp lại một cách khó khăn.
Giờ phút này, không ai dám xem thường người này
"Thủ vị!"
Cung chủ Mạc Tâm ngừng lại, quan sát người đàn
nữa. ông tóc trắng một lần nữa: "Thể chất của anh ít nhất là trên Tiên Thiên Cương! Xem ra muốn giết anh cũng không dễ dàng! Nhưng không sao, hôm nay bốn cung đã có mười ba Lạc Linh Huyết rồi, dù là cơ thể Tiên Thiên Cương ta cũng có thể phá dễ dàng!"
"Vậy sao? Có mười ba giọt Lạc Linh Huyết... Thì
giỏi lắm sao?" Người đàn ông tóc trắng hòi. "Hà?" Cung chủ Mạc Tâm nhưởng mày: "Anh đang xem thường mười ba giọt Lạc Linh Huyết à? Anh không
biết tác dụng của mười ba giọt Lạc Linh Huyết là thể
nào sao?"
"Tôi biết, nhưng tôi cũng biết mười ba giọt Lạc Linh Huyết kia không phải của bà! Vật bất nghĩa như thế, tôi khuyên bà đừng dùng!"
"Hừ! Anh cũng xứng dạy bào ta à?"
Mạc Tâm quát khẽ, lại lao tới lần nữa, mười ngón song chường xuất hiện, không ngừng búng ra, từng khí châm hình thành trên đầu ngón tay bà ta, sau đó tách ra thành trăm ngàn khí châm, phóng thằng toi đánh lên người đàn ông tóc trắng.
Các huyệt bình thường, tử huyệt và ẩn huyệt của anh ta đã bị phong tỏa toàn bộ. Gần như mỗi một cây khí châm đều muốn don ngưoi đàn ông tóc trắng kia vào chỗ chết. Nhưng mà anh ta lại không hế nao núng chút nào, cũng sử dùng kinh khí vòng quanh mình. Lần này, người đàn ông kia dùng nội lực của bản thân biến thành khí châm để chống lại cho khí châm của Mạc Tâm, muốn cùng phân cao thấp với khí châm của Mạc Tâm.
"Råm!"
"Råm!"
"Råm!"
"Râm!"
Khí châm của hai bên va chạm nhau rồi nổ tung, phát ra mấy tiếng nổ lớn liên hoi, vô cùng dày đặc.
"Ha ha ha, không biết sống chết! Cung chủ của bọn tao có sự hỗ trợ của Lạc Linh Huyết, kinh khí của bà ấy là vô địch thế giới! Thế mà mày lại dám chống lại cung chủ một cách chính diện như thế sao? Buồn cười thật đấy!" Trịnh Xuân Vien o bên này cười phá lên, trong mắt toàn là sự khinh miệt và giễu cợt.
Nhưng một giây sau, “Bốp!", một tiếng tiếng nổ còn đáng sợ hơn vang lên. Sau đó, tất cả đều nhìn thấy khí châm của Mạc Tâm rung lên một cái, tiếp đó hóa thành khói mà tiêu tán đi. Mạc Tâm thì lùi về phía sau nửa bước, có thể hoi loạng chang. "Hà?"
Tất cả mọi người đeu rúng đong, đầu óc ai nấy cũng đều trống rỗng.
Trịnh Xuân Viễn càng phản ứng mạnh hơn, suýt thì ngồi phịch xuống đất.
"Tại sao có thể như vậy? Cung chủ Mạc Tâm... thế mà lại bị đẩy xuống thế hạ phong?" Trịnh Xuân Viễn ngơ ngác nói.
"Anh cũng có Lạc Linh Huyết!" Cung chủ Mạc Tâm như đã nhận ra được điều gì, trần giong thét lên:
"Ta ngừi đưoc mùi! Anh cũng dùng lực lượng của Lạc
Linh Huyết! Có phải không!"
"Cái gì cơ? Lạc Linh Huyết?"
"Người này cũng có à?"
"Xem là có đi, nhưng cũng không phải đối thủ của
cung chủ đâu!"
"Đúng vậy, cung chủ có mười ba giọt Lạc Linh
Huyết lận mà!"
Bầu không khí lại sôi trào lên.
Người đàn ông tóc trắng kia không lên tiếng, chỉ chậm rãi giơ tay lên, từ từ kéo tay áo mình xuống.
Chi một thoáng, xung quanh lạnh ngắt như tờ. Cung chủ Mạc Tâm thì trừng lớn mắt, ngây ngốc nhìn cổ tay của người đàn ông tóc trắng kia.
"Mười ba giọt Lạc Linh Huyết... Loi hai lắm phải không?"