Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Phương Nam? Mọi người có mặt đều dụi mắt, không thể tin nổi nhìn ông già cúi đầu trước Phan Lâm. Là Trần Phương Nam. Ông chủ của tập đoàn quân Thịnh. Cái người không bao giờ lộ diện này vậy mà lại xuất hiện ở đây sao? Trong lòng ai cũng đều vô cùng ngạc nhiên. Đặc biệt là quản lý kia, sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, suýt chút nữa không đứng vững. Anh ta biết, lần này mình đạp vào miếng thép rồi.



“Chủ... chủ tịch Trần? Sao ngài lại đến đây? Đây.... vị này... là người nào vậy?" Hòa Thành Đức hồi thần lại, vội vàng nở nụ cười.



Nhưng Trần Phương Nam hoàn toàn không quan tâm đến anh ta.



Xét cho cùng loại người nổi tiếng trên mạng này cũng chỉ là hàng đóng gói sản xuất ra, đều là vật do tư bản tạo ra, muốn tạo ra cũng dễ dàng, muốn phong sát cũng không khó, cũng chỉ có thể bắt nạt mấy người dân không quyền không thể, đối với Trần Phương Nam mà nói, còn chưa đủ nhìn một cái.



“Ông là Trần Phương Nam của tập đoàn quân Thịnh?” Phan Lâm nhìn người đến. “Đúng vậy cậu Lâm” Trần Phương Nam gật đầu.



Mặc dù Phan Lâm chưa từng lộ ra mặt mũi là bác sĩ Lâm, nhưng Trần Phương Nam đã sớm nghe được tin đồn, nói | bác sĩ Lâm biết dịch dung. Hơn nữa trước khi đến đây ông ta đã đích thân gọi điện thoại cho Hàn Lòng của tập đoàn



Dương Hoa xác nhận tài khoản rồi.



Tài khoản đó cả Dương Hoa chỉ có mỗi chủ tịch Lâm mới có thể sử dụng.



Cho nên Trần Phương Nam chắc chắn một trăm phần trăm người trước mắt này chính là bác sĩ Lâm.



Trần Phương Nam, tập đoàn quân Thịnh các người rất uy phong nha. Đây là sản nghiệp của ông đúng không? Hôm nay coi như được lĩnh giáo rồi” Phan Lâm nhàn nhạt nói.



“Xin cậu Lâm đừng tức giận, tôi đã gửi lại toàn bộ tiền vào trong tài khoản của cậu rồi, tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích về những chuyện này. Nhất định sẽ khiến cậu hài lòng.”.



Trên gương mặt già của Trần Phương Nam đầy mồ hôi, vội vàng nói, sau đó nghiêng người nói: “Còn không mau gọi người qua đây?”.



“Vâng. Chủ tịch Trần.”



Người phía sau vội vàng thấp giọng đáp lại.



Sau đó nhìn thấy nhân viên cửa hàng vừa rồi và cô gái trang điểm đậm cúi thấp đầu đi đến.



“Anh Lâm, cô Lý, xin... xin lỗi.”



Hai người run rẩy, vội vàng xin lỗi.



“Còn tôi nữa còn tôi nữa. Anh Lâm, vô cùng xin lỗi, vừa rồi là tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, mạo phạm anh. Xin anh tha thứ... tha thứ cho tôi.”



Quản lý nhà hàng cũng vội vàng chạy đến, thấp đầu cúi éo.



Nhưng ba người vừa đi qua xin lỗi, người ở phía sau Trần Phương Nam đột nhiên xông lên, ấn ba người xuống đất, nhấc ghế bên cạnh lên đập về phía chân ba người họ.



"A."



Tiếng kêu thảm thiết vang khắp nhà hàng, chân ba người trực tiếp bị đập gãy. Người xung quanh sợ đến nỗi hét lên, ai cũng trừng to mắt, vô cùng kinh sợ.



"Tịch thu điện thoại di động của tất cả mọi người. Điều tra thông tin của bọn họ, chuyện hôm nay không ai được



truyền ra ngoài, ai dám để lộ, xúc phạm danh tiếng của cậu Lâm và tập đoàn quân Thịnh tôi, tôi sẽ diệt người đó.” Trần Phương Nam hừ lạnh.



“Vâng.”



“Chúng tôi sẽ không tiết lộ ra đâu, bảo đảm không tiết lộ.”



“Cậu Lâm, kết quả này có được không?" Trần Phương Nam khẽ cười hỏi Phan Lâm. “Ừ” Phan Lâm tùy ý gật đầu. Về phần Lý Ái Vân ở bên cạnh sớm đã ngẩn ra rồi. Nhưng đúng lúc này.



Dinh doong.



Một trận chuông điện thoại gấp gáp vang lên. Bên phía Hòa Thành Đức trơ ra như phỗng, vội vàng lấy điện thoại ra, lập tức ấn từ chối.



Vào lúc này, tên khốn nạn nào gọi điện thoại cho mình vậy chứ?



Hòa Thành Đức thầm mắng. Tuy nhiên vừa cúp điện thoại, điện thoại lại vang lên, lại cúp lại kêu.



Hòa Thành Đức ngẩn ra, nhận ra có gì đó không đúng, lập tức nhìn màn hình điện thoại, mới phát hiện là hết số lạ này lại đến số lạ khác. Hơn nữa những số điện thoại này hoàn toàn đến từ khắp các nơi, rất rõ ràng, điện thoại của anh ta bị người ta khủng bố rồi.



“A? Anh Hòa, xảy ra chuyện rồi.” Lúc này, một thành viên trong đoàn đội nhìn điện thoại kêu thất thanh.



Toàn thân Hòa Thành Đức run rẩy, vội vàng hỏi: “Lại sao nữa?”



“Anh... anh mau xem điện thoại đi. Mau xem app.”



Hòa Thành Đức nhanh chóng lấy điện thoại ra, mở Hoàn Âm, vừa nhìn, đã lập tức ngơ ra. Video tiêu đề của Hoàn Âm không phải là video anh ta bảo người ta đăng lên, mà là video Phan Lâm đăng lên. Mà tài khoản video đăng lên, vậy mà lại là... bác sĩ Lâm.



Am.



Đại não Hòa Thành Đức trống rỗng, đột nhiên ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Phan Lâm.



Tài khoản có hai trăm triệu fan trên mạng chỉ có một tài khoản. Đó chính là bác sĩ Lâm của Giang thành.



Mặc dù Hòa Thành Đức tự xưng là có sáu mươi triệu fan, nhưng số lượng fan thật sự e rằng còn chưa đến một triệu, hầu hết đều là fan giả, kết quả công ty làm ra, sao có thể bằng sức mạnh dư luận của bác sĩ Lâm chứ.



Tài khoản của bác sĩ Lâm chưa từng được vận hành, hai trăm triệu fan đều là fan thật.



Mà anh ta đăng video này lên, kết quả dư luận có thể tưởng tượng được. Có thể nói là có thể làm nổ tung cả internet.



Quả nhiên là như vậy, tài khoản của Hòa Thành Đức đã bị tấn công bởi hàng trăm nghìn tin nhắn riêng tư, phía nhà nước không thể không đóng khu bình luận và hộp thư cá nhân của anh ta.



Vô số cư dân mạng bắt đầu tố cáo anh ta, mắng nhiếc anh ta trên các khu vực bình luận lớn, thậm chí có đăng những video ngắn để chỉ trích anh ta.



“Xong rồi. Hoàn toàn xong rồi” Hòa Thành Đức hồn bay phách lạc.



Anh ta biết bắt đầu từ hôm nay, mình hoàn toàn xong rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK