Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời này vang lên, mọi người cùng ngẩn ra.



Nhìn về phía truyền tới giọng nói.



Một người đàn ông tuấn tú mặc âu phục thẳng tắp giống như thiên thần sải bước đi vào.



“Là bác sĩ Lâm!”



Có người kinh hãi kêu lên.



“Trời ạ, bác sĩ Lâm đến đây!”



“Quá đẹp trai rồi!”



“Cuối cùng cũng nhìn thấy người thật rôi!”



“Nhanh chụp ảnh đi!”



“Vậy mà gặp được bác sĩ Lâm, quá tuyệt vời!”



“Chuyến này đến không uổng công!”



Rất nhiêu người vây quanh liên tục kêu lên, vội vàng lấy điện thoại ra chụp phong thái của Phan Lâm.



Đám vệ sĩ đều ngẩn ra, có chút kiêng kị nhìn người đàn ông đi tới.



Tân Tuấn Minh cũng nheo mắt lại, nhưng vẻ mặt không đổi, lạnh nhạt nhìn bên này.



Phan Lâm dừng bước, nhìn chằm chằm xe để trước cửa, bình tĩnh nói: “Xe của ai vậy? “Của tôi.”



Tân Tuấn Minh trực tiếp mở miệng.



“Ai cho anh đỗ xe ở đây?”



Phan Lâm trâm giọng hỏi.



“Tôi!”



Tân Tuấn Minh vẫn nói như cũ.



Giọng điệu vẻ mặt tràn ngập kiêu ngạo! Phan Lâm có thể tính là đã nhìn ra được, người này căn bản không sợ hãi! Cũng phải, nếu thật sự sợ bác sĩ Lâm, sao dám tới học viện Phái Nam Y gây chuyện? “Bác sĩ Lâm!”



Lúc này đám Hồ Quý Bạch, Hà Vĩ Hùng, Dương Long thở hổn hển chạy tới.



“Các ông có chuyện gì thế? Vì sao có người gây chuyện ở đây, cũng không thấy các ông xuất hiện?”



Vẻ mặt Phan Lâm lạnh lùng, hừ lạnh nói.



“Thật xin lỗi thầy, hôm nay chúng tôi có một buổi phẫu thuật, là cô Tô Vũ Nhi, sau đó cô Lý Ái Vân nói cô ấy sẽ xử lý chuyện này, bảo chúng tôi không cần nhúng tay! Chúng tôi liền… Liền…”



Hà Vĩ Hùng ấp úng.



“Để cô gái yếu đuối đi đối mặt với đám người kia sao?”



Phan Lâm càng phân nộ, nghiêm khắc hét to.



“Chuyện này… Hà Vĩ Hùng cúi thấp đầu, không dám phản bác.



“Thây, không phải chúng tôi không muốn giúp đỡ, thật sự là người mà người này mang tới có thực lực phi phàm, người của học viện Phái Nam Y chúng ta giao đấu với người của cậu ta, đều là một chiêu bị bọn họ đánh bại, có sáu người bị bọn họ phế đi, chúng tôi ra mặt chỉ tăng thêm thương vong.



Vĩ Hùng đã gọi điện thoại cho Hàn Long, bảo tổng giám đốc Long triệu tập một số cao thủ của Kỳ Lân Môn tới giúp, chúng tôi chỉ hy vọng cô Lý Ái Vân có thể tranh thủ thời gian, đợi cao thủ tới cứu viện, không phải là chúng tôi sống chết mặc bay đâu mà thầy…”



Dương Long lập tức tiên lên, vội vàng giải thích với Phan Lâm.



“Lấy cới”



Phan Lâm la lên, giọng nói vô cùng lạnh lùng.



Mấy người sợ tới mức luôn run rẩy, thiếu chút nữa quy lạy.



“Lý Ái Vân sắp bị người này bắt đi, cũng không thấy các ông tới! Nghe đây, món nợ này lát nữa tôi sẽ tìm các ông tính! Các ông lập tức gọi người bao vây nơi này lại cho tôi, có nghe thấy không? Một người cũng không được phép đi!”



Phan Lâm tức giận nói.



“Dạ, dạ, thưa thây!”



“Chúng tôi lập tức đi làm!”



Ba người kinh hãi, vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện.



Phan Lâm thì giơ chân đá chiếc xe trước mặt.



Rầm! Chiếc xe bị anh đạp bẹp, dọa mọi người nhảy dựng lên.



Người nào cũng nhìn thấy được, lúc này bác sĩ Lâm đã tức giận.



Vẻ mặt anh âm trầm đi về phía Tân Tuấn Minh, trong mắt tràn ngập sương lạnh có đông cứng không khí… “Không được để bất cứ người nào đi sao? Sao thế? Chẳng lẽ bác sĩ Lâm muốn giết chúng tôi sao?”



Tần Tuấn Minh mỉm cười hỏi.



“Biết nơi này là nơi nào không?”



Phan Lâm không trả lời anh ta, trái lại hỏi một câu.



“Biết, học viện Phái Nam Y, địa bàn của anh.”



“Nếu biết đây là địa bàn của tôi, vì sao còn đến địa bàn của tôi bắt người?”



Phan Lâm nhìn chằm chăm anh ta lạnh lùng hỏi.



“Bắt người sao? Hình như bác sĩ Lâm hiểu lầm rồi, tôi là đang mời người ta, cô Lý Ái Vân là bạn học của tôi, là bạn của tôi, sao tôi có thể bắt cô ấy được?”



Tân Tuấn Minh cười nói.



“Vậy vì sao xe của anh lại chặn trước cửa học viện Phái Nam Y?”



“Chuyện này anh phải tìm cảnh sát giao thông hoặc xe tải, hóa đơn phạt và phạt tiên, tôi đều tiếp nhận!”



Tân Tuấn Minh nhún vai.



“Nhưng tôi không tiếp nhận.”



Phan Lâm khàn giọng nói: “Cô Lý Ái Vân là bạn tôi, anh còn bắt nạt bạn của tôi, tôi càng không thể tiếp nhận”



“Vậy bác sĩ Lâm định thế nào?”



Tân Tuấn Minh hỏi.



Phan Lâm không nói chuyện.



Nhưng bên ngoài có mấy chiếc xe lái tới, trêи xe có lượng lớn người đàn ông mặc âu phục, bọn họ bắt đầu đuổi quần chúng vây xem rời đi, sau đó ngay cả xe trêи đường cũng đẩy đi, rồi đóng cửa học viện Phái Nam Y lại.



“Các người làm gì thế?”



Có vệ sĩ muốn ngăn cản, nhưng không phải đối thủ của những người này.



Một lát sau, cả học viện Phái Nam Y bị phong bể.



Đám vệ sĩ vô cùng khẩn trương, toàn bộ tụ lại chỗ Tân Tuấn Minh.



Nhưng mà Tần Tuấn Minh vẫn bình thản ung dung, hoàn toàn không sợ hãi, nhìn Phan Lâm.



Chỉ thấy Phan Lâm giơ tay lên vẫy tay với anh ta, nói: “Anh, lại đây!”



—————————-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK