Tuy nhiên, Tứ Tôn Trưởng dửng dưng nhìn anh ta, không nói gì. "Chuyện này..."
Cuối cùng Tiết Văn Trường cũng nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng nhìn những người xung quanh.
Vẻ mặt của các đệ tử cũng rất lạ, ai cũng xầm xì như thể đang thảo luận gì đó. "Cậu... Cậu... Cậu... Cậu tự nhìn ngực mình đi." Lúc này, Lý Đại quay lại, chỉ vào ngực Tiết Văn Trường run rẩy hét lên.
Tiết Văn Trường vội va cúi đầu. Trong phút chốc, mặt anh ta trắng bệch.
Chỉ thấy ngực anh ta bóng loáng, làm gì có vết thương nào.
Gì mà vết dao, nhìn chẳng thấy gì cả... “Chuyện này... Sao lại thế được? Vết đâm trên ngực tôi... Đi đâu mất rồi?"
Tiết Văn Trường kinh hôn, vội vàng đưa tay sờ ngực.
Nhưng ở đó chẳng có gì. “Sao lại thế này?" Tiết Văn Trường hoàn toàn chết lặng. "Tôi nghĩ mọi người đã thấy hết rồi đúng không? Ngực của Tiết Văn Trường không có vết đâm nào cả. Anh nói là anh bị Phương Vũ Yên đâm, vậy vết thương đâu? Vết đạo đâu?" Phan Lâm chất vấn.
Tiết Văn Trường toát mồ hôi lạnh, ấp úng không biết trả lời thế nào.
Lý Đại chết đứng như bị sét đánh.
Anh ta tận mắt nhìn thấy con dao cắm vào ngực Tiết Văn Trường!
Chảy nhiều máu như vậy, sao lại là giả được?
Nhưng những gì vừa thấy cũng là thật. Đúng là ngực Tiết Văn Trường không hề bị thương. Cuối cùng chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chẳng lẽ mọi người bị ảo giác? "Cho nên tôi đã nó rồi, tất cả những chuyện này đều do Tiết Văn Trường bị đặt sai sự thật, vu oan cho người khác. Tứ Tôn Trưởng, ông cũng đã thấy trên người Tiết Văn Trường không có vết thương nhưng trên quần áo lại có vết máu. Từ đó có thể thấy, anh ta cố tình hãm hại Phương Vũ Yên. Xin Tứ Tôn Trưởng hãy xử lý nghiêm minh.” Phan Lâm nghiêm túc nói.
Tiết Văn Trường vội vàng quỳ xuống đất, lo lắng hét lên với Tứ Tôn Trưởng.
Tử Tôn Trưởng nhíu chặt mày, không nói lời nào. Mọi thứ quá kỳ lạ.
Bây giờ đến ông ta cũng không biết nên tin ai. Thấy Tứ Tôn Trưởng im lặng, Tiết Văn Trường vội vã nhìn sang Huỳnh Tài Quang: "Anh ơi, cứu tôi." “Đồ vô dụng."Huỳnh Tài Quang thầm mảng, sau đó đứng dậy, siết chặt tay nói: “Tôn trưởng, rất nhiều người đã chứng kiến chuyện này. Có lẽ dao không đâm xuyên nhưng mọi người đã nhìn thấy hành vi của Phương Vũ Yên, tuyệt đối không phải là giả, tôi nghĩ tất cả các vị huynh đệ đều sẵn sàng làm chứng, mong tôn trưởng xem xét." “Tôi sẵn sàng làm chứng chứng minh đúng là Phương Vũ Yên cố tình giết Tiết Văn Trường. Xin hãy xét xử nghiêm minh!” Lý Đại vội vàng đứng lên.
Các đệ tử khác thấy vậy cũng sôi nổi đứng dậy.
Thấy vậy, mọi người cũng đứng dậy. "Tôi cũng sẵn sàng làm chứng." "Tôi nữa." "Tôi cũng sẵn sàng làm chứng” "Tôi cũng vậy!"
Rất nhiều người lên tiếng, khoảng chừng hai mươi ba mươi người.
Tiết Văn Trường thấy thế, bỗng mừng như điên.
Có Huỳnh Tài Quang ra mặt, đương nhiên mọi người phải nể mặt anh ta dù sao đây cũng là cơ hội để nịnh nọt anh ta.
Tứ Tôn Trưởng suy nghĩ rất lâu.
Một lúc sau, ông ta phất tay: "Tiết Văn Trường!" "Đệ tử có mặt." "Cậu lại đây!" "Da!"
Tiết Văn Trường vội vã chạy về phía trước.
Tứ Tôn Trưởng đã mở áo anh ta ra kiểm tra phần ngực thật cẩn thận.
Một lúc sau, sắc mặt Tứ Tôn Trưởng trở nên căng thẳng. "Hình như phần da này giống da non mới mọc." “Chẳng lẽ...”
Tứ Tôn Trưởng nhìn Phan Lâm phía dưới, không khỏi lắc đầu. "Không thể nào! Không thể nào! Tuyệt đối không có chuyện đó được. Sao trên đời này lại có người có thể chữa lành vết thương trong vòng chưa đầy một phút? Tuyệt đối không thể!”
Tứ Tôn Trưởng thì thào lẩm bẩm, thỉnh thoảng lắc đầu, biến sắc.
Những người bên dưới nhìn mà khó hiểu. "Tôn trưởng bị sao vậy?" "Không biết.”
Mọi người rỉ tai thì thầm.
Kiểm tra một hồi, Tử Tôn Trưởng mới lên tiếng: “Đúng là cơ thể Tiết Văn Trường không có vết đâm. Nếu đã vậy, cần điều tra lại chuyện này!"
Ông ta vừa dứt lời, mọi người sôi nổi. "Sao lại thế?” "Bằng chứng rõ ràng." "Tôn trưởng, xin hãy phán xét rõ ràng”
Mọi người liên thục hô lên.
Lý Đại và Tiết Văn Trường không cam tâm. Phương Vũ Yên và bà cụ Ôn nghe thế, thở phào nhẹ nhõm.
Vì chuyện này cần được điều tra nên tạm thời không bị xét tội.
Vì thế, tạm thời Phương Vũ Yên đang được an toàn. “Cảm ơn anh, Phan Lâm.” Phương Vũ Yên thì thầm, gương mặt bê bết máu áy náy.
Lần này lại làm phiền đến anh Lâm. Phương Vũ Yên cảm thấy rất áy náy. “Bây giờ mà nói cảm ơn thì còn sớm quả, chuyện này chưa kết thúc đâu." Phan Lâm khàn giọng nói.
Phương Vũ Yên im lặng gật đầu.
Phan Lâm thấy đã đến lúc, anh nói: “Tôn trưởng, chuyện này còn cần phải điều tra, thế thì tạm thời Phương Vũ Yên vô tội đúng không?" “Đúng vậy." "Vậy thì xin tôn trưởng hãy cho phép đệ tử đưa Phương Vũ Yên về nghỉ ngơi, đợi khi có kết quả rồi lại đến phối hợp "Được."
Tứ Tôn Trưởng lạnh nhạt nói.
Nhưng đúng lúc này, Huỳnh Tài Quang chợt lên tiếng: “Tứ Tôn Trưởng, Phương Vũ Yên đã giết người nơi công cộng, bằng chứng không thể chối cãi! Cho dù Tiết Văn Trường không bị thương, có lẽ cô ta đã không đâm trúng Tiết Văn Trường nhưng nếu để cô ta đi thế này thì khó mà đảm bảo cô ta không tiếp tục làm hại các đệ tử khác! Đệ tử xin Trưởng Tôn hãy đưa Phương Vũ Yên vào tử lao! Nếu không... Sợ là tất cả các đệ tử sẽ ăn ngủ không yên!"
Anh ta vừa nói xong, Phương Vũ Yên biến sắc. Phan Lâm chợt nhìn thẳng vào Huỳnh Tài Quang. Tất cả các đệ tử sau lưng Huỳnh Tài Quang đều đứng dậy. "Xin Tứ Tôn Trưởng hãy đưa Phương Vũ Yên vào tử lao! Nếu không, chúng tôi sẽ ăn ngủ không yên...”