Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Động tác của Phan Lâm quá nhanh rồi.



Sát tâm cũng quá dứt khoát rồi! Rất nhiều người nhà họ Hắc đều không kịp phản ứng, Phan Lâm đã vươn tay nắm lấy trái tim của Hắc Ngọc Thành.



Đây là tiết tấu không chết không ngừng ông chết tôi sống rồi! Người nhà họ Hắc hết hồn, không lường trước được mọi chuyện lại phát triển đến nước này...



“Bảo vệ tộc trưởng!”



“Nhanh ngăn cậu ta lại!" Người ở bốn phía không ngừng kêu lên, nhao nhao xông tới muốn ngăn cản Phan Lâm.



Nhưng lúc này căn bản không kịp rồi! Động tác của Phan Lâm quá nhanh, đám cao thủ của nhà họ Hắc không thể đúng lúc đỡ được thể tân công của Phan Lâm, chỉ có thể trơ mắt nhìn sát chiêu của Phan Lâm hàng lâm lên người Hắc Ngọc Thành.



Nhưng mà ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc.



“Dừng tay!”



Một tiếng gầm nhẹ vang vọng.



Ngay sau đó là một bóng người chắn trước mặt Hắc Ngọc Thành, dùng cơ thể ngăn cản Phan Lâm.



Rầm! Phan Lâm không thu tay lại, một chưởng đánh lên người người kia.



Người nọ trực tiếp phun ra máu tươi, ngã quy về sau, may mà Hắc Ngọc Thành đúng lúc đỡ ông ta, nhanh chóng giảm lực đạo giúp ông ta, nếu không lực đạo một chưởng này có thế đánh chết ông ta rồi.



Hắc Ngọc Thành ôm người nọ liên tục lùi về sau.



“Thập trưởng lão, ông làm gì vậy? Ông muốn tự sát sao?”



Hắc Ngọc Thành đứng lại, lạnh lùng nói.



“Tộc trưởng, nếu như khai chiến với chủ tịch Lâm, gia tộc họ Hắc chúng ta tất sẽ rơi vào bị động, không thể!”



Thập trưởng lão ôm ngực, miệng phun ra máu tươi thống khổ nói.



Dứt lời, liền xoay người quỳ sát trước mặt Phan Lâm, lớn tiếng nói: “Chủ tịch Lâm, thực ra đầu sỏ gây nên chuyện này là tôi, không liên quan tới tộc trưởng! Mong cậu giơ cao đánh khẽ, đừng đánh nữa, Hắc Tuấn Phong tôi nguyện ý gánh chịu trách nhiệm!”



Rầm rầm rầm! Ông ta liên tục dập đầu ba cái với Phan Lâm.



“Ông là đầu sỏ à?”



Phan Lâm dừng bước, đứng trước mặt ông ta.



“Đúng vậy, đều là tôi làm, chủ ý là tôi nghĩ ra, tôi nói muốn cho người dám can đảm đào trộm chí bảo của gia tộc tôi một giáo huấn, muốn lấy đầu người đó tới tạ tội, lấy chuyện này chấn nhiếp những người mơ ước chí bảo của gia tộc tôi! Mà cảnh cáo em gái cậu, cũng là tôi phái người làm, chủ tịch Lâm, vừa rồi tộc trưởng vì bảo vệ tôi, cho nên mới chủ động thừa nhận, thực tế đều là tôi làm!”



Người nọ cố gắng kêu lên, không ngừng dập đầu với Phan Lâm.



“Thập trưởng lão!”



Người nhà họ Hắc ở xung quanh đều ngây ngẩn cả người.



Mọi người nhao nhao dừng tay, ngơ ngác nhìn ông ta.



Hắc Ngọc Thành cũng như vậy.



Ông ta hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Thập trưởng lão! Ông đây là có ý gì? Vì sao phải cầu xin cậu ta tha thứ? Không lẽ...



Ông nghĩ rằng nhà họ Hắc chúng ta thật sự sợ Dương Hoa sao?”



“Tộc trưởng, tôi chỉ không muốn nhìn gia tộc nhà họ Hắc lại có thêm một kẻ địch, quan tài thánh anh đã tìm về, chúng ta không cần phải gây thêm phiên phức, nếu khai chiến với Dương Hoa, cho dù gia tộc họ Hắc có thể thắng, cũng chưa chắc đã thắng đậm, đến lúc đó thực lực giảm mạnh, không có lợi đối với đại hội tranh hùng của nhà họ Hắc chúng ta! Kế hoạch của tổ tông bậc cha chú như thế, chẳng phải sẽ bị phá hủy sao?”



Thập trưởng lão nghiến răng nói.



Hắc Ngọc Thành nhíu mày, nhưng không phản bác.



Ông ta hiểu rõ ý đồ của thập trưởng lão.



Mọi chuyện đều là vì gia tộc nhà họ Hắc...



Chỉ thấy thập trưởng lão bò lên trước, nâng gương mặt đầy máu tươi nhìn Phan Lâm: “Chủ tịch Lâm, mọi chuyện là như vậy, cậu muốn chém muốn giết muốn róc thịt, tại hạ không có một câu oán hận, chỉ cầu xin cậu đừng giận lây sang nhà họ Hắc chúng tôi, được không?”



“Thật sự do một tay ông bày ra à?”



Phan Lâm lạnh nhạt nhìn ông ta. Truyện Đông Phương



“Nếu có lời nào giả dối, thiên lôi đánh xuống!”



Thập trưởng lão vội hỏi.



“Nhưng cho dù ông nói như vậy, ông ta thân là ông chủ, cũng khó chối tội này! Ông cho rằng ông đứng ra, ông ta sẽ không có trách nhiệm sao?”



Phan Lâm lạnh nhạt nói, bỗng nhiên giơ tay lên, đánh mạnh về phía đâu thập trưởng lão.



Rầm! Thập trưởng lão lại một lần nữa bị đánh bay, ngã xuống đất.



Toàn thân người nhà họ Hắc ở bốn phía run lên, mở to mắt nhìn theo.



Chỉ thấy khắp đầu thập trưởng lão đầy vết nứt, người mất đi hơi thở, mất mạng ngay tại chỗ, bộ dạng chết vô cùng thê thảm! Phan Lâm căn bản không nương tay một chút nào! Nói giết là giết ngay! Tất cả mọi người vô cùng bất ngời “Cái gì?”



Hắc Ngọc Thành cũng kinh ngạc.



Ông ta cảm thấy thập trưởng lão chủ động nhận lỗi, chủ tịch Lâm cũng sẽ bớt giận, tốt xấu gì cũng sẽ cho người ta một con đường sống, nhưng không ngờ Phan Lâm căn bản không suy nghĩ, trực tiếp giết thập trưởng lão! “Khốn nạn!”



Hắc Ngọc Thành giận tím mặt, trực tiếp gào lên: “Chủ tịch Lâm! Cậu hơi quá đáng rồi đấy!”



“Quá đáng sao? Sổ sách của ông, tôi còn chưa tính đâu, sao có thể nói là quá đáng?”



Vẻ mặt Phan Lâm không đổi: “Ông nghĩ rằng giết ông ta, thì có thể giải quyết chuyện này sao? Chuyện này còn chưa đủ!”



Sau khi nói xong, Phan Lâm xông về phía Hắc Ngọc Thành lần nữa.



“Họ Phan kia! Tôi không tin hôm nay cậu có thể diệt được nhà họ Hắc tôi! Mọi người cùng tiến lên cho tôi! Giết bác sĩ Lâm!”



Hắc Ngọc Thành cũng hoàn toàn nổi giận, gầm thét một tiếng, dẫn theo tất cả người nhà họ Hắc cùng xông lên.



“Một khi đã như vậy, vậy hôm nay tôi giết sạch người nhà họ Hắc là được rôi!”



Phan Lâm cũng vô cùng phẫn nộ, vẻ mặt dữ tợn tiến lên, đại khai sát giới với Nguyên Tỉnh và Tào Đức Duy.



Cả từ đường trở nên hỗn loạn.



Tiếng kêu và tiếng kêu thảm thiết xen lẫn với nhau.



Nhưng...



Cho dù người nhà họ Hắc người đông thế mạnh, nhưng không chiếm được bất cứ tiện nghi gì.



Ba người này quá mạnh rôi.



Cả đám giống như Chiến Thần, không thể phá vỡ, không thể ngăn cản.



Mà mỗi chiêu thức của bọn họ, đều không có người nào chống đỡ được.



Cho dù là Hắc Ngọc Thành, đều cảm thấy áp lực rất lớn.



Cuối cùng bọn họ cũng ý thức được không thích hợp! “Chủ tịch Lâm và hai ông cụ bên cạnh, vậy mà thực lực mạnh như thế...



Tuyệt đối không phải phàm nhân! Tuyệt đối không phải phàm nhân! Chúng ta căn bản không có người đối kháng được!”



Hắc Ngọc Thành líu lưỡi, đôi mắt mở to tròn xoe, hi vọng phát hiện của mình là sai lâm cỡ nào.



Nhưng hiện thực khiến người ta tuyệt vọng.



“Tộc trưởng! Nhất định phải mời bà cụ tổ ra tay! Nếu không cục diện cỡ này, chúng ta thực sự khó nắm bắt!”



Một trưởng lão vội vàng la lên.



“Bà cụ tổ? Nói rất đúng! Nhanh đi mời bà cụ tổ! Nhanh đi mời bà cụ tổ đi!”



Hắc Ngọc Thành liên tục la lên, giống như nắm được cọng rơm cứu mạng.



Mà vào lúc này, một giọng nói trâm ổn mà thông thấu đột nhiên vang vọng cả từ đường...



“Tôi đã đến nơi rồi! Mọi người nhanh tản ra, đừng để hi sinh nữa!”



Giọng nói này vừa vang lên, cả nhà họ Hắc chấn động, nhao nhao nhìn về phía cửa.



Mới phát hiện chẳng biết có một bà cụ gây yếu vô cùng nhỏ bé chỉ tâm một mét ba đứng ở cửa từ lúc nào.



Mái tóc của bà cụ trắng xanh, làn da sệ xuống, mặc bộ quần áo cũ nát, hai tay để ở sau lưng, đi vào từ đường.



Nhìn ở mặt ngoài bà ta không có gì đặc sắc, người bình thường sẽ không nhìn nhiêu thêm lần nữa, nhưng sau khi bà ta xuất hiện, cho dù là Tào Đức Duy hay Nguyên Tinh, đều không nhịn được nhìn nhiều vài lần.



“Bà cụ tổ!”



“Bà cụ tổ đến rồi!”



“Thật sự tốt quá rồi, chúng ta được cứu rồi!”



“Có bà cụ tổ ở đây, cho dù là chủ tịch Lâm cũng căn bản không đáng nhắc tới rồi!”



Mọi người kích động quy trên mặt đất, khóc lóc nức nở, sau đó cùng kêu to.



“Mong bà cụ tổ giết chết đám người này, khiến nhà họ Hắc chúng ta yên bình!”



“Mong bà cụ tổ giết chết đám người này! Khiến nhà chúng ta yên bình!”



“Giết chết đám người này!”



“Bà cụ tổ..."



Không ngừng có tiếng la.



Giọng nói thành kính! Lúc này, bà cụ tổ của nhà họ Hắc, đã là hy vọng cuối cùng trong lòng gia tộc nhà họ Hắc.



Bà cụ nhíu mày cất bước đi tới, đồng thời nhìn về phía Phan Lâm.



Khi nhìn thấy Phan Lâm, đôi mắt bà ta sáng lên, nhìn nhiều vài lần, lúc thì lắc đầu lúc thì gật đầu, nhưng gật đầu chiếm đa số.



Nhìn bộ dạng này, hẳn là rất thưởng thức Phan Lâm.



Nhưng lúc bà ta nhìn thấy Nguyên Tinh và Tào Đức Duy, đôi mắt mở to hơn một chút.



“Nguyên Tinh? Tào Đức Duy? Vậy mà là hai người...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK