Đã đủ giá trị chưa?
Cô ta đã quay thêm vài bộ phim, doanh thu phòng vé không bằng con số lẻ của “Chiến Hổ” của người ta. Cô ta lấy cái gì mà so sánh với người ta đây?
Hơn nữa, nhân vật như Bác sĩ Lâm có phải là sống dựa vào doanh thu phòng vé không? Không ai biết giá trị thị trường tài sản của tập đoàn Dương Hoa cao hơn bao nhiêu lần so với giá trị thị trường của công ty môi giới đằng sau cô ta. Cô ta phải dùng cách gì để thách thức một nhân vật như vậy?
“Chủ tịch Lâm, tất cả chỉ là hiểu lầm! Là hiểu lầm! Chúng tôi biết sai rồi!”
Trần Vinh Tiến trước tiên định thần lại, vội vàng gật đầu cúi đầu, kèm theo vẻ mặt tươi cười, nhưng mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, trong lòng hoảng sợ.
Trời ạ, nếu ông ta mà biết đây là Chủ tịch Lâm nổi tiếng đó thì cho dù có chết, ông ta cũng không dám xúc phạm anh.
“Thật là hiểu lầm à! Tổng Khang có quay phim cũng đâu có độc đoán như ông? Chỗ này lớn như vậy bị ông chặn lại, ngay cả người của Giang Thành cũng không thể đi vào? Ông là vua của chỗ này đấy à?” “Phan Lâm bình tĩnh nói.
“Cái này... cái này..” Trần Vinh Tiến không biết nên nói cái gì.
“Chủ tịch Lâm, chúng tôi biết rằng chúng tôi đã sai, chúng tôi hứa rằng chúng tôi sẽ không bao giờ phạm sai lầm như vậy nữa. Hãy cho chúng tôi một cơ hội” Trương Bích Quân cố nở nụ cười, nói với giọng hơi nũng nịu, hy vọng có thể dựa vào ưu thế ngoại hình của mình mà có được sự tha thứ.
Nhưng làm thế nào mà Phan Lâm có thể nhìn được loại phụ nữ mặt trét đầy phấn mà huênh hoang như cô ta.
Trương Bích Quân cảm thấy phiền não, âm thầm chửi mắng Phan Lâm là đồ đầu gỗ không hiểu gì cả.
Nhưng khi cô ta thấy Phương Vũ Yên bên cạnh Phan Lâm, cô ta không khỏi cảm thấy xấu hổ.
So với vẻ đẹp thuần khiết tự nhiên như Phương Vũ Yên, mỹ nhân công nghệ nhờ cậy đến phẫu thuật thẩm mỹ và trang điểm như cô ta, làm sao có thể có chút lợi thế?
“Chủ tịch Lâm, người không biết thì không có tội. Nếu chúng tôi biết anh ở đây, chúng tôi sao có thể làm như vậy với anh? Anh cần gì phải chấp chúng tôi! Anh biết đấy, bộ phim này do Công ty giải trí Hoàng Gia đầu tư và quay phim. Chúng tôi cũng chỉ là muốn quay thật tốt mà thôi.” Lúc này Vương Bình Nhạc vốn đã im lặng cũng lên tiếng, tuy rằng lời nói như thế này, nhưng uy hiếp trong lời nói cũng rất mạnh.
“Công ty giải trí Hoàng Gia? Anh đang lấy cái này để uy hiếp tôi à?” Phan Lâm nhìn Vương Bình Nhạc, lạnh nhạt hỏi.
“Tôi không dám uy hiếp, tôi chỉ muốn nói cho anh biết sự thật! Dù sao Công ty giải trí Hoàng Gia đứng trong top ba toàn quốc. Tuy rằng không bằng Dương Hoa của anh, nhưng tôi cảm thấy chỉ vì chuyện cỏn con này mà làm náo loạn lên, công ty của anh thì cũng sẽ chịu nhiều ảnh hưởng đúng không? Anh Lâm, đừng vì nhỏ mà thua lớn” Vương Bình Nhạc trầm giọng nói.
Khi những lời này nói ra, Tống Khang không nhịn được hét lên: “Đồ ngu! Quá ngu!”
“Đạo diễn Tống Khang, ông đang nói cái gì vậy?” Vương Bình Nhạc hơi sửng sốt.
Bỗng thấy Phan Lâm liên tục gật đầu: “Xem ra anh đang uy hiếp tôi, Vương Bình Nhạc, tôi vốn dĩ chỉ muốn cho anh một bài học rồi cho qua. Hiện tại nhìn ra, mọi chuyện không thể đơn giản như vậy!”.
“Chủ tịch Lâm, anh muốn làm gì?”
Sắc mặt Vương Bình Nhạc hơi thay đổi.
Tuy nhiên, Phan Lâm nói: “Gọi điện cho Hàn Long cho tôi, bảo ông ta mua lại Công ty giải trí Hoàng Gia. Hơn nữa, thông báo cho tất cả mọi người trong giới giải trí, không, tất cả mọi người ở tất cả các ngành nghề, toàn bộ ngân hàng sẽ hạn chế ba người này. Sau này tôi không chỉ không cho phép họ đặt chân vào làng giải trí, nhưng cũng sẽ không cho phép họ làm bất cứ công việc nào. Ngoài việc mua lại Công ty giải trí Hoàng Gia thì ngay lập tức tìm ra hợp đồng của họ với đoàn làm phim này, sắp xếp mấy người Hồ Thịnh Khang vào. Kiện ba người này đi, tôi muốn họ táng gia bại sản”
“Yên tâm đi chủ tịch Lâm, tôi sẽ thông báo cho tổng giám đốc Mã ngay lập tức.” Từ Thiên Hưng cung kính nói.
Biểu cảm của ba người thay đổi lớn.
“Chủ tịch Lâm, anh... anh dám làm vậy!” Vương Bình Nhạc sắc mặt tái nhợt và tức giận nói.
“Câm miệng, đồ ngu!” Trần Vinh Tiến tức giận hét lên, mồ hôi nhễ nhại.
Về phần Trương Bích Quân đã sớm sốc đến mức đơ người.
“Dám hả? Vậy thế này đi, tôi tặng cho mấy người mỗi người một mảnh ruộng, sau này nếu không đủ ăn, các người có thể đi làm ruộng” Phan Lâm bình tĩnh nói.
“Làm ruộng?”
Cả ba người đều chết lặng.
Họ đã bao giờ làm một công việc nặng nhọc như vậy đâu chứ? Bình thường chỉ cần trên người có một chút không khỏe cũng sẽ đến bệnh viện kiểm tra, công việc mệt mỏi bẩn thỉu như vậy khác gì giết họ.
“Cái gì? Không làm được? Hừm, người nổi tiếng hay đạo diễn lớn cũng không phải ông nọ bà kia gì. Mọi người đều bình đẳng, những người khác làm được thì sao các người không làm được?” Phan Lâm hừ lạnh: “Nếu các người muốn sống sót ra khỏi Giang Thành thì ngày mai lập tức đến phía nam thành phố làm ruộng cho tôi!”
Trần Vinh Tiến và Vương Bình Nhạc sững sờ, ngây ngốc tại chỗ, thất thần.
“Công ty giải trí Hoàng Gia? Anh đang lấy cái này để uy hiếp tôi à?” Phan Lâm nhìn Vương Bình Nhạc, lạnh nhạt hỏi.
“Tôi không dám uy hiếp, tôi chỉ muốn nói cho anh biết sự thật! Dù sao Công ty giải trí Hoàng Gia đứng trong top ba toàn quốc. Tuy rằng không bằng Dương Hoa của anh, nhưng tôi cảm thấy chỉ vì chuyện cỏn con này mà làm náo loạn lên, công ty của anh thì cũng sẽ chịu nhiều ảnh hưởng đúng không? Anh Lâm, đừng vì nhỏ mà thua lớn” Vương Bình Nhạc trầm giọng nói.
Khi những lời này nói ra, Tống Khang không nhịn được hét lên: “Đồ ngu! Quá ngu!”
“Đạo diễn Tống Khang, ông đang nói cái gì vậy?” Vương Bình Nhạc hơi sửng sốt.
Bỗng thấy Phan Lâm liên tục gật đầu: “Xem ra anh đang uy hiếp tôi, Vương Bình Nhạc, tôi vốn dĩ chỉ muốn cho anh một bài học rồi cho qua. Hiện tại nhìn ra, mọi chuyện không thể đơn giản như vậy!”.
“Chủ tịch Lâm, anh muốn làm gì?”
Sắc mặt Vương Bình Nhạc hơi thay đổi.
Tuy nhiên, Phan Lâm nói: “Gọi điện cho Hàn Long cho tôi, bảo ông ta mua lại Công ty giải trí Hoàng Gia. Hơn nữa, thông báo cho tất cả mọi người trong giới giải trí, không, tất cả mọi người ở tất cả các ngành nghề, toàn bộ ngân hàng sẽ hạn chế ba người này. Sau này tôi không chỉ không cho phép họ đặt chân vào làng giải trí, nhưng cũng sẽ không cho phép họ làm bất cứ công việc nào. Ngoài việc mua lại Công ty giải trí Hoàng Gia thì ngay lập tức tìm ra hợp đồng của họ với đoàn làm phim này, sắp xếp mấy người Hồ Thịnh Khang vào. Kiện ba người này đi, tôi muốn họ táng gia bại sản”
“Yên tâm đi chủ tịch Lâm, tôi sẽ thông báo cho tổng giám đốc Mã ngay lập tức.” Từ Thiên Hưng cung kính nói.
Biểu cảm của ba người thay đổi lớn.
“Chủ tịch Lâm, anh... anh dám làm vậy!” Vương Bình Nhạc sắc mặt tái nhợt và tức giận nói.
“Câm miệng, đồ ngu!” Trần Vinh Tiến tức giận hét lên, mồ hôi nhễ nhại.
Về phần Trương Bích Quân đã sớm sốc đến mức đơ người.
“Dám hả? Vậy thế này đi, tôi tặng cho mấy người mỗi người một mảnh ruộng, sau này nếu không đủ ăn, các người có thể đi làm ruộng” Phan Lâm bình tĩnh nói.
“Làm ruộng?”
Cả ba người đều chết lặng.
Họ đã bao giờ làm một công việc nặng nhọc như vậy đâu chứ? Bình thường chỉ cần trên người có một chút không khỏe cũng sẽ đến bệnh viện kiểm tra, công việc mệt mỏi bẩn thỉu như vậy khác gì giết họ.
“Cái gì? Không làm được? Hừm, người nổi tiếng hay đạo diễn lớn cũng không phải ông nọ bà kia gì. Mọi người đều bình đẳng, những người khác làm được thì sao các người không làm được?” Phan Lâm hừ lạnh: “Nếu các người muốn sống sót ra khỏi Giang Thành thì ngày mai lập tức đến phía nam thành phố làm ruộng cho tôi!”
Trần Vinh Tiến và Vương Bình Nhạc sững sờ, ngây ngốc tại chỗ, thất thần.
Về phần Trương Bích Quân, cô ta chỉ ngồi dưới đất và khóc lớn.
Phan Lâm mặc kệ ba người bọn họ, kéo Phương Vũ Yên ra khỏi nơi này.
Từ Thiện Hưng và Tống Khang sẽ lo phần còn lại, vì vậy anh không phải lo lắng về nó.
Ba người này sẽ hoàn toàn tạm biệt giới giải trí.
Trong nửa sau cuộc đời, họ chỉ có thể làm ruộng mà thôi.
Sự xuất hiện của chủ tịch Lâm ở khu này đã là một sự chấn động ở Giang Thành, dù sao thì nhân vật huyền thoại này vẫn luôn không ai biết tung tích.
Tuy nhiên, Phan Lâm lại đội mũ lưỡi trai, mọi người đi qua không thể nhận ra anh. Anh kéo Phương Vũ Yên đến học viện phái Nam Y. Trên đường đi, Phương Vũ Yên rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Phan Lâm từ hết lần này đến lần khác, không nhịn được mà mỉm cười.
“Làm sao vậy?” Phan Lâm vẻ mặt khó hiểu.
“Không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy cách anh dạy dỗ ba người họ quá phiền phức! Với thực lực của anh, có thể tùy tiện phế bỏ họ, tại sao phải làm thế này hay thế kia làm gì?”.
“Đối xử với những người khác nhau thì phải dùng những phương pháp khác nhau, nếu dùng vũ lực với người thường thì sẽ vi phạm đạo đức của người luyện võ” Phan Lâm cười nhẹ.
“Anh không phải là bác sĩ sao?”
“Nói đúng ra, tôi là võ y”
“Thì ra là vậy.”
Khi trở lại Học viện phái Nam Y, Phan Lâm tiễn Phương Vũ Yên về phòng nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, Dịch Minh Thiên gọi.
“Anh Lâm, quả thật chúng tôi đã thu thập được một ít về Hồng Mông Huyền Thiết. Ngoài ra, còn một chuyện nữa cần phải trao đổi với anh.” Giọng của Dịch Minh Thiên có vẻ khá nghiêm túc.
“Làm sao vậy?” Phan Lâm hỏi.
“Đó là về Thiên Hỏa!”
“Thiên Hỏa?” Phan Lâm sững sờ: “Đó là cái gì?”