*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vị trưởng lão kia vừa dứt lời, toàn bộ người nhà họ Văn đang có mặt ở đây đều trợn mắt sợ hãi không thôi.
Vẻ tươi cười trêи mặt Văn An Lương cũng dân biến mất.
Ông ta im lặng một lúc thật lâu mới dám nhận lấy điện thoại từ tay người kia rồi đặt ở bên tai.
Nhưng đúng lúc này, Phan Lâm lại đột nhiên mở miệng: “Ông chủ Lương, nếu ông không ngại liệu có thể mở loa ngoài được không?”
Anh vừa nói xong, mọi người xung quanh đều im lặng.
Nơi đây chợt trở nên yên tĩnh lạ thường.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Phan Lâm.
Có kinh ngạc, cũng có phẫn nộ.
Lời này của Phan Lâm có ý gì, mọi người đều nghe ra được.
Khiêu khích! Anh đang khiêu khích bọn họ một cách trắng trợn! Nhưng đây không chỉ là khiêu khích bình thường.
Chỉ sợ… Bên trong chính là đòn phản kϊƈɦ của Phan Lâm dành cho bọn họi Quả nhiên là giết người diệt tâm.
Ban đầu Văn An Lương bảo Phan Lâm mở loa ngoài không phải bởi vì muốn làm nhục Phan Lâm.
Ông ta thấy hạ nhục một nhân vật nhỏ bé như này không hề có bất cứ ý nghĩa gì.
Loại người đức cao vọng trọng như ông ta không cần thiết phải so đo tính toán với hạng người vô danh tiểu tốt như vậy.
Nguyên nhân chủ yếu khiến ông ta làm chuyện này là vì muốn ổn định lòng người nhà họ Văn.
Nhưng bây giờ, Phan Lâm đang muốn xé rách sự ổn định ông ta vừa mới tạo nên! Nếu Phan Lâm thật sự có đòn phản kϊƈɦ thì kế hoạch của Văn An Lương coi như tiêu tan toàn bộ.
Nhưng nếu ông ta không mở loa ngoài thì chẳng phải sẽ thua khí thế rồi sao? Đến lúc đó, chỉ e lòng người lại càng thêm loạn.
Văn An Lương hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn quyết định ấn mở loa ngoài.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
Xem ảnh 8
Xem ảnh 9
Xem ảnh 10
Xem ảnh 11
Xem ảnh 12
—————————-