*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nét mặt của Tam Tôn Trưởng cực kì khó coi. Không chỉ ông ta mà cả vẻ mặt của nhóm Tứ Tôn Trưởng, Ngũ Tôn Trưởng và điện chủ Xuân Viễn cũng cực kì quái lạ. Ai mà ngờ được Phan Lâm không bị Ninh Hinh giết chết, đã thể còn...
chặn được đòn công kích của cô tal "Ngũ Tôn Trưởng, chuyện này là sao? Không phải ông nói...
độc đã ăn sâu vào xương tủy hắn ta sao? Vì sao...
vì sao lại như vậy?" Trịnh Xuân Viễn quay phắt lại, lo lắng hỏi Ngũ Tôn Trưởng. "Hản ta đúng là đã bị độc ngấm cả người rồi, tôi lừa ông làm gì? Nếu ông không tin thì đi xuống kiểm tra Phan Lâm đi, xem tôi có nói láo không!”
Ngũ Tôn Trưởng trắng cả mặt, cắn răng nói. "Vậy hẳn ta...
thế là sao?" Trịnh Xuân Viễn bần thần hỏi. "Sao tôi biết được?" Sắc mặt Ngũ Tôn Trưởng cực kì tối tăm. "Tôn trưởng, nếu Phan Lâm thắng, không phải tất cả các dược liệu quý kia và Linh Lạc Huyết sẽ...
thuộc vê hắn ta rôi sao? Sao lại vậy được?" "Phải cầm về chứ!" Những người bên cạnh vội la lên. "Câm vẽ? Giờ cầm về thế nào được? Tôi đã hiểu vì sao Phan Lâm lại bày những vật đó ra cho mọi người thấy, sau đó liên tục hỏi có phải tôi sẽ thưởng chúng cho cậu ta không rồi.
Thì ra là cậu ta muốn cho mọi người biết ngọn nguồn, cứ như vậy, nếu cậu ta thắng thì tôi không thể nuốt lời, nếu không thì không phải chỉ mình tôi mà cả Trường Sinh Thiên Cung cũng mất hết mặt mũi!" Tam Tôn Trưởng giận quá hóa cười, lúc nhìn vê phía Phan Lâm trong mắt cũng tràn đầy vẻ tàn nhẫn: "Không ngờ tôi lại bị Phan Lâm này lừa vào bẩy! Hay lắm! Thật là thú vị... Tứ Tôn Trưởng khó chịu hỏi: "Tam Tôn Trưởng, bây giờ nên làm sao đây?" "Không cần vội, còn chưa biết ai thắng ai thua, để xem kết quả thế nào đã.
Tử Huyền Thiên không phải dễ đối phó đâu!" Tam Tôn Trưởng khàn giọng đáp. Mọi người lại tập trung ánh nhìn về phía Phan Lâm. Giờ phút này, Phan Lâm đã phát động thế công! Ngay khi anh hạ tay xuống, mấy luồng kình khí bén nhọn như lưỡi dao xoay tròn về phía Ninh Hinh. Ninh Hinh bàng hoảng trợn to mắt. Chấn Hám Sơn ở phía dưới đứng lên hét: "Ninh Hinh! Mau lùi lại!" Nhưng đã không kịp. Có vẻ là Ninh Hinh muốn đỡ lấy đòn công kích này, có lẽ là vì lòng tự tôn, cô ta không cho phép mình khuất nhục lùi bước, cho dù thua cũng phải đứng thật vững rồi mới ngã xuống! Mà suy cho cùng cô ta vẫn không biết được thực lực của Phan Lâm đáng sợ cỡ nào. "Đại Lâm Kiếm Khí Quyết!" Ninh Hinh hét lên một tiếng, cô ta phóng khí kình ra ngoài cơ thể, làm chúng biến thành hình kiếm rồi xoay quanh mình.
Tổng cộng có mười ba thanh kiếm tất cả, chúng vây quanh cô ta như tấm khiên chăn lại những lưỡi dao kình khí kinh khủng kia.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5