Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà họ Phan ở Yến Kinh.



Người đàn ông trung niên ngồi ở phòng khách dùng trà đứng bật dậy, trợn mắt há miệng nhìn ông già vừa mới đi vào.



“Ông Phú, ông...



Ông không gạt tôi đấy chứ? Sao có chuyện này được?”



“Sao không có khả năng? Vừa rồi mới nhận được tin, đám Phan Trường Phúc đã mất liên lạc, trên cơ bản có thể kết luận là tử vong!”



Hai tay Phan Phú để sau lưng, vẻ mặt không đổi nói.



“Sao có thể như vậy được?”



Người đàn ông trung niên thất thân.



“Ông Thiên, hội đồng muốn ông lập tức đưa ra câu trả lời, dù sao đã quậy chết người! Chuyện này không có khả năng xử lý nhẹ! Con gái của ông cũng sẽ tiến hành phán quyết mới, định ra trừng phạt lân nữa! Tôi tới thông báo với ông, mong ông chuẩn bị sẵn sàng!”



Sau khi nói xong, Phan Phú xoay người rời đi.



“Đợi đã ông Phú!”



Phan Ngạo Thiên vội vàng la lên.



“Ông Thiên, ông còn gì phân phó sao?”



Phan Phú dừng lại hỏi.



“Đám Phan Trường Phúc bị ai giết chết thế?”



Phan Ngạo Thiên chân chừ một lát, trâm giọng hỏi.



“Trước mắt không rõ, nhưng theo phán quyết sơ bộ, có thể là chủ tịch Lâm.”



“Không có khả năng! Chuyện lần này không liên quan gì tới chủ tịch Lâm, huống chi đám Phan Trường Phúc không có khả năng trêu chọc chủ tịch Lâm, đang yên đang lành, vì sao chủ tịch Lâm phải giết bọn họ?”



Phan Ngạo Thiên lớn tiếng nói.



Phan Phú im lặng một lát, lạnh nhạt nói: “Có thể là có liên quan tới Lý Ái Vân, dù sao việc này đã liên lụy tới ba mẹ của Lý Ái Vân, chủ tịch Lâm nhìn trúng Lý Ái Vân, tức giận như vậy cũng nằm trong dự liệu, chúng tôi đã phái người thương lượng với nhà họ Hắc, chuyện này nhất định phải dàn xếp ổn thỏal Bên chủ tịch Lam, cũng không thể trêu chọc!”



Sau khi nói xong, Phan Phú trực tiếp rời đi, không để ý tới Phan Ngạo Thiên nữa.



Phan Ngạo Thiên nắm chặt hai tay, trong mắt lộ ra không cam lòng và phẫn nộ.



Ông ta hít sâu một hơi, vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện.



“Con gái, con ở đâu thế?”



“Ba? Con đang ở trong phòng thu dọn đồ, theo quy định của gia tộc hôm nay con phải đi sám hối.”



“Con gái, xảy ra biến cố rồi, Phan Trường Phúc đã chết, gia tộc muốn tiến hành phán quyết trừng phạt con lần nữa!”



“Cái gì?”



“Con hãy nghe ba nói, bây giờ con lập tức gọi điện thoại cho sư phụ con, cầu xin ông ta ra tay! Nếu chuyện này quậy lớn tới mức không thể vãn hồi, ba lo lắng gia tộc sẽ đẩy con ra ngoài để bình ổn cơn giận của nhiều người!”



“Hả?”



Phan Nhã Nam ở bên kia điện thoại trợn tròn mắt.



“Con gái? Con gái?”



Phan Ngạo Thiên vội vàng kêu lên.



Phan Nhã Nam lấy lại tinh thân, mang theo khóc nức nở nói: “Ba, sao có thể như vậy được? Con nên làm thể nào bây giờ? Con nên làm sao bây giờ...



Phan Nhã Nam hoang mang lo sợ nói.



“Con gái, con đừng khóc, con nhanh gọi điện thoại cho sư phụ con đi! Nhanh lên!”



“Gọi cho sư phụ?”



“Đúng vậy! Bây giờ người cứu được con, chỉ có sư phụ con thôi!”



“Được, được...



Bây giờ con sẽ gọi..."



Phan Nhã Nam run rẩy cúp điện thoại, tìm số điện thoại đặc biệt gọi đi.



Tút tút tút...



Điện thoại vang lên một lúc lâu, cuối cùng cũng có người nghe máy.



“Sư phụ, cứu con với..."



Phan Nhã Nam phát ra tiếng kêu thống khổ.



Két! Xe đô lại trước một từ đường.



Người đàn ông ở trên xe mở to mắt, nhìn cửa từ đường với vẻ khó mà tin, ấp úng nói: “Chủ tịch Lâm, vì sao chúng ta...



Lại tới đây?”



“Không phải là nhà họ Hắc các ông muốn tôi tới đây cắt đầu tạ tội sao?”



Vẻ mặt Phan Lâm không đổi nói.



“Hả?”



Người đàn ông trợn tròn mắt.



Hôm nay trong từ đường không có nhiều người lắm.



Người đàn ông lúc trước bắt nhà Hứa Ngọc Thanh uy hiếp Phan Lâm cũng ở đây.



Bọn họ ở đây chủ yếu là đợi Phan Lâm.



Nếu Phan Lâm không tới theo đúng thời hạn, bọn họ sẽ ngồi vào trong xe, giết thắng tới Giang Thành, tìm Phan Lâm tính sổ.



Mà thấy Phan Lâm dẫn theo hai ông già và một người đàn ông tiến vào, tất cả người nhà họ Hắc đều ngẩn ra.



“Đây là...



Bác sĩ Lâm sao?”



“Tôi không nhìn nhầm đấy chứ?”



“Là anh ta, giống y như đúc trên tivi.”



“Sao lại thế này? Sao bác sĩ Lâm lại đến đây?”



“Nhanh, nhanh đi gọi trưởng lão, nhanh đi mời tộc trưởng đến đây!”



Mọi người vội vàng la lên.



Tên tuổi của bác sĩ Lâm không tâm thường.



Nhà họ Hắc coi như có chút danh tiếng trong giới võ đạo Việt Nam, chuyện ở giới võ đạo ít nhiêu gì cũng có nghe nói.



Chuyện thôn Dược Vương tiếng tăm lừng lẫy bị bác sĩ Lâm giết, đã sớm truyền ra.



Thôn Dược Vương là tông phái ẩn thế truyền kỳ cỡ nào, ngay cả tông phái như vậy đều bị giết, tông môn thế tộc tâm thường, còn dám đối nghịch với bác sĩ Lâm sao? Còn chuyện Phái Cổ và Đông Hoàng Giáo, thật sự chưa truyền ra, dù sao Phan Lâm đã dặn dò, tạm thời không rêu rao, nếu không dễ dàng trở thành người bị mọi người chỉ trích.



Cho dù như thế nào, bác sĩ Lâm cũng là người người bình thường khó mà trêu chọc nổi.



Chỉ thấy người đàn ông bắt nhà Hứa Ngọc Thanh lúc trước tiến lên, nở nụ cười ôm quyền nói: “Không biết bác sĩ Lâm đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa được, xin hãy tha lỗi, bác sĩ Lâm, tại hạ là Hắc Gia Nguyên! Không biết bác sĩ Lâm tới đây là có chuyện gì?”



Phan Lâm nhìn anh ta một cái, không nói gì, chỉ lấy một tờ giấy trong túi ra, đưa tới.



Hắc Gia Nguyên nhận lấy nhìn, gương mặt tái mét.



“Đây...



Đây là...”



“Cắt đầu tạ tội phải có đao, hình như các người còn chưa chuẩn bị đâu, đi đi, cầm đao tới đây, bây giờ tôi sẽ đưa đầu mình cho anh cắt!”



Phan Lâm bình tĩnh nói.



Hắc Gia Nguyên kia vừa nghe thấy thế, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa sợ tới mức ngã ngồi xuống đất.



“Anh...



Anh thật sự là chủ tịch Lâm?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK