Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

chỗ tôi Trên xe.



“Ừm..”



Hà Vương Vũ rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở hai mắt.



“Tôi đang ở đâu thế?”



Cô ta suy yếu nói.



“Trên đường trở về.”



Trên vị trí lái, Phan Lâm vừa lái xe vừa nói.



“Trở về sao?”



Hà Vương Vũ ngẩn ra, bất chợt hoàn hồn, vội vàng nhìn vê phía Phan Lâm.



Mà lúc này mặt Phan Lâm là gương mặt bình thường không có gì khác lạ, hay là bộ dạng chủ tịch Lâm.



“Anh là chủ tịch Lâm?”



Hà Vương Vũ cẩn thận hỏi.



Vẻ mặt Phan Lâm không hiểu nhìn cô ta: “Cô Vũ, cô đang nói gì thế? Cái gì mà Phan Lâm?”



“Không phải lúc trước ở sơn trang Thạch Thành, anh đột nhiên biên sang gương mặt chủ tịch Lâm sao?”



“Gô Vũ, tôi thấy cô mệt mỏi quá, xuất hiện ảo giác rồi! Sao tôi có thể là chủ tịch Lâm được?”



Phan Lâm cảm thấy khó hiểu nói.



“Nhưng mà...



Rõ ràng là tôi...



Rõ ràng là tôi thấy mặt anh đột nhiên biến thành mặt chủ tịch Lâm mài”



“Cô Vũ, tôi không phải là nhà ảo thuật, sao tôi có thể biến mặt tôi được? Cô lại nhìn một lân thử xem?”



Phan Lâm cảm thấy buồn cười nói.



Hà Vương Vũ há miệng thở dốc, không biết nên giải thích thế nào.



Nhưng cẩn thận suy nghĩ một lát, việc này đúng là vô cùng hoang đường.



Mặt một người...



Sao có thể đột nhiên biến thành một gương mặt khác? Chắc chắn là mình xuất hiện ảo giác rồi! Chắc chắn là vậy! Nhưng mà mọi chuyện cũng quá kỳ lạ rồi...



“Anh Lâm, vậy...



Sao tôi có thể ở đây? Đã xảy ra chuyện gì?”



“À...



Cô đột nhiên ngất xỉu trong bữa tiệc, có thể là vì quá mệt nhọc, nên tôi đưa cô trở vê! May mà anh Nhiên không nói gì thêm, cô Vũ, cô quá thất lễ rồi.”



Phan Lâm hơi trách móc.



“Hả? Là...



Là như vậy sao?”



Hà Vương Vũ che miệng.



“Đúng vậy, cô Vũ, có phải là gân đây tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan bận rộn lắm không? Sao cô mệt thành ra như thế?”



Phan Lâm hỏi.



“Haizz, anh Lâm, anh cũng không phải không biết, sau khi chủ tịch Vân gặp chuyện không may, công ty trực tiếp rơi vào tê liệt, cộng thêm gân đây Dương Hoa cũng không quá yên bình, trong công ty có rất nhiêu hạng mục không chỉ đình trệ, thậm chí còn gặp phải vấn đề hợp đồng! Sao có thể dư nhiều thời gian nghỉ ngơi.”



Hà Vương Vũ giận dữ nói.



“Yên tâm, mọi chuyện sẽ chậm rãi tốt hơn thôi.”



Phan Lâm an ủi.



“Tốt hơn sao? Haizz, thôi đi, tôi không nhìn thấy được hi vọng rồi.”



Hà Vương Vũ lắc đầu nói.



Phan Lâm không nói, tiếp tục lái xe.



Trở về học viện Phái Nam Y, Lý Ái Vân lập tức gọi Hà Vương Vũ tới.



Hà Vương Vũ nói theo những lời Phan Lâm kể cho cô ta nghe.



“Vậy sao? Cô đột nhiên té xỉu, Phan Lâm liền đưa cô trở về sao?”



Lý Ái Vân hơi nhíu mày, nói: “Nói như vậy, chúng ta không thể tạo quan hệ được với anh Nhiên à?”



“Thực xin lỗi chủ tịch Vân.”



Hà Vương Vũ tự trách nói.



“Không sao, không phải lỗi của cô, nói đi nói lại, cơ thể cô có khỏe không?”



“Không có gì đáng ngại...



“Không sao là tốt rồi, trong khoảng thời gian này cô cũng mệt mỏi rồi, tôi sẽ cho cô nghỉ một ngày, nghỉ ngơi đi”



Lý Ái Vân cười nói.



“Chủ tịch Vân, tôi không có gì đáng ngại đâu.”



“Nghe lời đi, đến bệnh viện làm kiểm tra, sau đó về nhà nghỉ ngơi thật tốt.”



Lý Ái Vân hơi nghiêm túc nói.



Hà Vương Vũ ngẩn ra, nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Lý Ái Vân dịu dàng mà lộ ra má lúm đồng tiền, trong lúc này trong lòng cô ta cảm thấy ấm áp, cô ta đột nhiên phát hiện không đến Dương Hoa làm việc cũng không có gì phải tiếc nuối, công ty mà mình đang làm...



Cũng không tệ lắm.



Phan Lâm không ở học viện Phái Nam Y lâu.



Sau khi rời khỏi thì nhanh chóng trở về Dương Hoa.



Nhưng mà trên đường đi, anh lại gọi cho một số.



"Ai vậy?”



Giọng nói ở bên kia điện thoại có chút cẩn thận và không kiên nhẫn.



“Ông Phan Ngạo Thiên, xin chào!”



Phan Lâm bình tĩnh nói một tiếng.



“Cậu là ai?”



Phan Ngạo Thiên ở bên kia điện thoại trâm giọng hỏi.



“Tôi cũng giống như ông, cũng họ Phan! Ông có thể gọi tôi là chủ tịch Lâm, hoặc là bác sĩ Lâm!”



Phan Lâm nói.



“Gái gì?”



Phan Ngạo Thiên ngạc nhiên: “Bác sĩ Lâm? Là cậu?”



“Rất bất ngờ sao?”



“Cậu...



Bác sĩ Lâm, đang yên đang lành, sao cậu lại gọi điện thoại cho tôi? Hình như tôi và cậu không có tiếp xúc gì mà?”



“Tôi muốn nói chuyện với ông.”



“Nói chuyện gì?”



“Tôi muốn ông làm chút chuyện giúp tôi.”



“Làm việc? Bác sĩ Lâm, nếu cậu gặp khó khăn gì, cậu cứ việc mở miệng, tôi cảm thấy nhà họ Phan chúng tôi có thể thành lập quan hệ hữu nghị với cậu!”



“Tôi không cho rằng như vậy, hơn nữa tôi muốn ông làm việc, là chỉ cân ông, mà không phải nhà họ Phan!”



Phan Ngạo Thiên nheo mắt, nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ Lâm muốn tôi làm gì?”



“Tôi muốn biết chuyện vê Phan Anh Hùng, cùng với vị trí cụ thể của anh ta!”



Phan Lâm nói.



“Cái gì?”



Sắc mặt của Phan Ngạo Thiên thay đổi, gần như là kinh hãi, nhưng ông ta nhanh chóng trấn định lại, nhíu mày nói: “Chủ tịch Lâm! Cậu có ý gì? Cậu hỏi chuyện này làm gì?”



“Tôi không thể trả lời.”



“Một khi đã như vậy, vậy tôi cũng không thể trả lời!”



“Vậy sao?”



“Tôi không biết cậu nghe được chuyện Phan Anh Hùng từ ai, nhưng tôi phải nói cho cậu biết, đây là cơ mật của nhà họ Phan tôi! Tôi không có khả năng nói!”



“Ông không có quyền từ chối! Dù sao bây giờ con gái ông đang đi làm ở Dương Hoa tôi, nếu ông không đồng ý, tôi chỉ có thể rang cô ta lên làm mực rang rồi.”



Phan Lâm lạnh nhạt nói.



Những lời này vừa vang lên, lúc này Phan Ngạo Thiên ngây ra như phỗng.



“Nhã Nam...



Ở Dương Hoa ư?”



“Đúng vậy, hôm nay tôi chính thức cho cô ta vào làm, đợi lát nữa tôi sẽ gửi ảnh của cô ta cho ông, ông suy nghĩ cẩn thận đi.”



Phan Lâm dứt lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK