*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trang Hồng Nhạn chỉ có khả năng như vậy.
Người nhà họ Trang im lặng nhìn.
Còn Phan Lâm, vẫn không hé răng, giống như đang tự hỏi gì đó.
Trang Hồng Nhạn thấy Phan Lâm không phản ứng, càng lo lắng hơn rồi.
“Bác sĩ Lâm, cầu xin anh, nếu anh vẫn canh cánh trong lòng chuyện nhà họ Trang tôi, như vậy… Xin anh giết Hồng Nhạn đi! Hồng Nhạn nguyện ý lấy mạng mình đổi, đổi lấy mạng ba tôi! Cầu xin bác sĩ Lâm!”
Sau khi nói xong, cô ta lại không ngừng dập đầu.
Cái trán trắng tỉnh đã bị đụng đỏ.
Không ít người cảm động vì chuyện này.
Một số người nhà họ Trang cũng đứng ra cầu xin giúp Trang Hông Nhạn.
“Bác sĩ Lâm, oan gia nên giải không nên kết, việc này đúng là lỗi của nhà họ Trang tôi, tôi đại diện cho người nhà họ Trang, tạ lỗi với cậu, Kim Ô Đan cậu đã có được, chỉ mong bác sĩ Lâm có thể giơ cao đánh khẽ, cứu Trang Đông Quân một mạng, dù thể nào cậu ấy cũng là trang chủ của sơn trang Huyết Kiếm, sơn trang không thể một ngày không có chủ! Mong bác sĩ Lâm thành toàn!”
Quản gia Chính cũng ôm quyền khom lưng, cung kính cầu xin.
Phan Lâm lạnh nhạt nhìn ông ta, lại nhìn người nhà họ Trang ở hiện trường, hít sâu một hơi, lạnh nhạt nói: “Tôi vốn không oán không thù với nhà họ Trang, tôi nói rồi, hôm nay tới đây chỉ vì Kim Ô Đan, những lời này của ông cụ rất đúng, oan gia nên giải không nên kết! Hôm nay coi như nể mặt ông cụ, tôi sẽ cứu Trang Đông Quân một mạng đi! Nhưng mà hi vọng người nhà họ Trang tự giải quyết cho tốt! Dù sao tôi đã cho các người mấy cơ hội, nếu lần sau các người còn dám trêu chọc tôi, như vậy người nào cầu xin thay các người, đều không làm nên chuyện gì!”
Sau khi nói xong, Phan Lâm vẫy tay: “Nâng Trang Đông Quân đến đây, tôi sẽ châm cứu cho ông ta!”
“Nhanh, mau nâng trang chủ tới!”
Trang Thái Thành vội vàng kêu lên.
Mọi người luống cuống chân tay, vội vàng nâng thi thể của Trang Đông Quân tới trước mặt Phan Lâm.
Phan Lâm lấy kim châm cứu ra, đâm lên trêи thi thể Trang Đông Quân.
Lúc này Trang Đông Quân đã sớm toàn thân lạnh lẽo, không có một chút nhiệt độ.
Người ở bốn phía đều xông tới.
“Tất cả mau tránh ra!”
Quản gia Chính hét to.
Mọi người chấn động, vội vàng lùi về sau.
Phan Lâm hờ hững bắt đầu châm cứu.
Đám Huyất Kiêu ở phía xa thấy thế, cũng vô cùng hứng thú, toàn bộ kiễng chân lên nhìn.
Trong mắt mỗi người đều tràn ngập chờ mong.
“Không phải chứ? Người chết thật sự có thể cứu sống sao?”
Chuyện này cũng quá xa vời rồi! Chẳng lẽ bác sĩ Lâm thật sự là thân tiên?”
“Có phải là thân tiên hay không thì không biết, nhưng có lời đồn bác sĩ Lâm có bản lĩnh tạo xương thịt cho Hoạt Tử Nhân!”
“Anh đều nói là lời đồn, chắc chắn không phải tận mắt nhìn thấy!”
“Không phải hôm nay có thể thấy sao? Bác sĩ Lâm dám ra tay, chắc chắn là có nắm chắc!”
Mọi người bàn tán xôn xao, sườn núi tràn ngập tiếng ong ong.
“Đại nhân, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Một người của Huyết Ma Tông cẩn thận hỏi.
“Chuyện cho tới bây giờ, còn có thể làm
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
—————————-