Anh muốn nói rằng dù cô ta là thiên kim Âu Dương gia, phó tổng giám đốc của tập đoàn Âu Dương thì cũng không có sức hút bằng một trợ lý nhỏ?
Hay là muốn nhắc nhở cô ta rằng anh thật sự không nói dối, đánh chết cũng không làm cô ta, dù cởi sạch cũng không dao động chút nào.
Giỏi cho một tên Lý Cảnh Thiên!
"Cút! Cút cho tôi! Tôi không muốn gặp anh nữa! Cút!"
Âu Dương Thiến triệt để tức điên.
Lý Cảnh Thiên cũng biết nói nhiều vô ích. Anh thầm hạ quyết tâm ngày mai sẽ nói chuyện này cho Âu Dương Hoằng Thái, anh xử lý việc này không được.
Nếu không cứ hiểu lầm như vậy thêm mấy lần thì Âu Dương Thiến nhất định sẽ giết anh.
...
Khu dân cư Hạch Tâm.
Rạng sáng hôm sau, Quả Nhi vừa xuống lầu đã nhìn thấy Lý Cảnh Thiên ngủ trên ghế sa lon.
"Sư huynh? Sao anh lại ngủ ở chỗ này? Mau thức dậy đi."
Lý Cảnh Thiên vốn chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng nói của Quả Nhi thì lập tức ngồi dậy.
"Nửa đêm hôm qua anh mới về, thấy em đang ngủ say nên sợ đánh thức em."
Trong lòng Quả Nhi ngọt lịm, oán trách mà thuận thế ngồi vào lòng anh.
"Nửa đêm trở về còn ngủ trên ghế sa lon, nhất định anh lạnh lắm đúng không, em ủ ấm cho anh."
Quả Nhi lập tức sà vào ngực anh như một ngọn lửa nhỏ hòa tan trái tim anh.
"Thưa ngài, Quan Lỗi đã đến, nói là có chuyện quan trọng cần tìm ngài."
Vẻ mặt của thím Lưu vẫn như thường ngày, không còn cảm thấy kinh ngạc đối với cảnh tượng trước mắt.
Thủ phủ đại nhân đã sớm dặn dò bà ấy rằng làm tốt công việc của mình là được rồi. Muốn giữ mạng thì phải biến thành người mù điếc và câm.
Lý Cảnh Thiên bảo mười phút sau rồi anh ta đi vào, sau đó anh ôm Quả Nhi nhanh chân lên lầu trở về phòng.
Quả Nhi nằm trong ngực Lý Cảnh Thiên, trên mặt tràn đầy thẹn thùng, nhưng hai cái chân nhỏ lại hưng phấn quơ tới quơ lui.
"Sư huynh, làm bây giờ sao? Không tốt lắm đâu... Nếu không chờ ban đêm..."
Ai ngờ Lý Cảnh Thiên lại đặt cô lên giường rồi xoay lại tìm ra một bộ quần áo cho cô.
"Con bé này nghĩ gì thế? Chẳng lẽ em muốn mặc như vậy gặp Quan Lỗi sao?"
Quả Nhi sững sờ, cúi đầu nhìn thoáng qua áo ngủ.
Sơ suất quá...
Áo ngủ của cô không phải dạng trong suốt, nhưng lại toàn viền ren. Vì thỏa mãn sư huynh, cô chẳng có bộ đồ bình thường nào cả...
Khó trách... Thì ra sư huynh ăn dấm.
Quả Nhi cười hi hi. Cô biết ngay là sư huynh quan tâm mình nhất.
Sau mười phút, Quan Lỗi vừa nhìn thấy Lý Cảnh Thiên thì trực tiếp cúi đầu chào một cái. Lý Cảnh Thiên lại chau mày.
"Tôi hỏi anh có mệt không? Thoải mái tự nhiên một chút không tốt sao?"
Bây giờ Quan Lỗi không còn là người trẻ tuổi gầy yếu lúc vừa được Lý Cảnh Thiên nhặt về nữa. Làm ông lớn của Chấn Thiên Môn, giữa hàng lông mày của anh ta ẩn chứa sự cường thế và kiên nghị của bậc bề trên.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy Lý Cảnh Thiên thì Quan Lỗi lập tức biến thành chó săn nhỏ được vuốt lông, vẻ mặt cung kính không dám có chút lạnh nhạt nào.
Lý Cảnh Thiên thở dài một tiếng, cũng không bắt buộc.
"Quên đi, lần này anh tới là có chuyện gì?"
Quan Lỗi nói: "Tôi lấy ra một phần đan dược trước đó anh cho để bán, một viên hai chục triệu, bây giờ giá trị của chúng trên chợ đen đã không thua kém khô đằng 20 năm!"
Lý Cảnh Thiên hơi kinh ngạc.
Không ngờ Cố Hồn Đan phế phẩm anh tiện tay luyện ra có giá trị sánh ngang với khô đằng!
"Vụ mua bán này giao toàn quyền cho anh, tôi rất yên tâm. Chỉ có một yêu cầu, đó là ban ra có giới hạn."
Quan Lỗi khẽ gật đầu.
"Vâng, đồ đệ đã rõ."
Sau đó anh ta hạ giọng mà nghiêm mặt nói: "Mấy ngày trước Âu Dương Thành sai người tìm tới tôi, nói cũng muốn mua đan dược."
Âu Dương Thành?
Lý Cảnh Thiên suýt đã quên mất người này.
Từ khi tập đoàn Âu Dương xảy ra chuyện thì người này đã biến mất, trong Bạch Thị không còn nghe nói đến tin tức của ông ta nữa.
Ông ta mua đan dược làm gì?