“Cậu đang nói cái gì vậy? Tớ không biết gì cả.”
Thượng Quan Nhược Hoa lại không hề có ý định tha cho cô ấy, cô cười vui sướng nói:
“Anh Cảnh Thiên không màng danh lợi, đã trở thành danh y đứng đầu ở thành phố Bạch. Trong bốn việc mà chúng ta đã bàn bạc kia, cậu định làm chuyện nào trước?”
Nghĩ tới bốn chuyện đặt cược đó, hai má Hạ Hầu Thanh lại càng đỏ hơn.
Cúi đầu nhận lỗi, bưng trà rót nước, lên giường thị tẩm, sinh con đẻ cái,….
Bây giờ cô ấy vô cùng hối hận, tại sao lại cược với Nhược Hoa như vậy.
Thượng Quan Nhược Hoa không chịu buông tha: “Cúi đầu nhận thua, bưng trà rót nước….mấy chuyện này đều chẳng cần kỹ thuật gì cả, anh Cảnh Thiên cũng sẽ không thích. Muốn sinh con đẻ cái thì phải lên giường thị tẩm trước. Cho nên….”
Hai má của Hạ Hầu Thanh đỏ bừng xấu hổ.
“Đó chỉ là nói đùa thôi, cậu coi là thật à! Hơn nữa, hiện giờ chỉ có Âu Dương Hoằng Thái thừa nhận anh ấy là danh y đứng đầu, căn bản không được tính.”
Thượng Quan Nhược Hoa thừa dịp hỏi: “Được, vậy cậu nói xem, thế nào mới tính?”
Hạ Hầu Thanh đảo đảo mắt.
“Trừ phi chính miệng Vân Trung Sơn thừa nhận!”
Thượng Quan Nhược Hoa bất đắc dĩ cười khổ, điệu bộ này của Thanh Thanh căn bản không có ý định thực hiện lời hứa!
Cả cái thành phố Bạch này ai mà không biết, Vân Trung Sơn lão tiên sinh là người phát ngôn của phái học viện ở thành phố Bạch, là người ngay thẳng chính trực, tình tình cổ quái, bình sinh ghét nhất những người không đoan chính trong giới học thuật.
Huống hồ, anh Cảnh Thiên lại là “phái nông thôn”, trước giờ chưa nhận được bất kỳ nghiên cứu lý luận nào, chắc chắn không thể nhận được sự công nhận của Vân Trung Sơn.
Có điều, cũng may mối quan hệ giữa Thượng Quan gia và Vân Trung Sơn khá tốt, nếu cô ấy đứng ra dàn xếp, để Vân Trung Sơn thấy được y thuật thiên phú của Lý Cảnh Thiên, nói không chừng có hy vọng!
Nghĩ tới đó, cô ấy hất cằm kiêu ngạo: “Quyết định như vậy đi! Nói rồi đấy nhé, tới lúc đó cậu đừng có mà nuốt lời nữa!”
Hai người họ đang cười đùa ở trong phòng thì tiếng gõ cửa phòng vang lên, lại là Thượng Quan Nhược Minh đẩy cửa bước vào.
Anh ta đem hết sự việc vừa thương lượng với cha nói lại với Nhược Hoa một cách chi tiết. Dùng tình cảm để lay động, dùng lý trí cho người hiểu. Còn thể hiện vẻ mặt đau khổ, hết cách giải quyết.
“Chung quy là, Nhược Hoa, tình thế hiện tại của Thượng Quan gia cực kỳ bất lợi. Chỉ có em mới cứu được Thượng Quan gia thôi.”
Thượng Quan Nhược Hoa trầm mặc hồi lâu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Thượng Quan Nhược Minh mãi không thấy con bé chịu đồng ý, liền tiếp tục thêm dầu vào lửa.
“Không phải là em vẫn luôn thích Lý Cảnh Thiên sao? Dựa vào thân phận địa vị của hắn, cha chắc chắn sẽ không bao giờ đồng ý hắn làm con rể đâu.”
Trong mắt anh ta lóe lên một tia khôn ngoan và tính toán.
“Nhưng nếu như hắn mượn cơ hội này gia nhập Thượng Quan gia, vậy thì hắn chính là người của nhà chúng ta rồi, cũng xem như là vì sự phát triển của Thượng Quan gia mà ra sức cống hiến. Cha vui vẻ, nói không chừng lại đồng ý thì sao!”
Vốn tưởng rằng Thượng Quan Nhược Hoa sẽ lập tức đồng ý, nào ngờ vừa nói xong thì cô ấy chau mày trầm tư.
“Em không biết vì sao anh Cảnh Thiên lại tham gia cuộc đấu đó, nhưng em tin rằng, anh ấy chỉ là đại diện cho bản thân anh ấy, chắc chắn không muốn gia nhập bất kỳ thế gia nào. Trước đây không có, sau này cũng sẽ không.”
Ngữ khí Thượng Quan Nhược Hoa kiên định, khuôn mặt lộ nét trong sáng.
“Nguy cơ của Thượng Quan gia, là do quyết định của anh và cha tạo thành. Nếu đã lập kế hoạch này ngay từ đầu, thì hai người nên nghĩ tới kết quả xấu như hiện tại.”