Vương Quang mang đầy thâm ý mà nhìn hai người, không biết nghĩ đến cái gì mà khóe miệng đột nhiên nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
Nhưng mà... Một tên ăn mày nghèo hèn có thể trở thành khách VIP sao? Còn vừa ra tay đã tung ra một trăm triệu?
Nói ra ai mà tin được?
"Lý Cảnh Thiên... Anh... Anh là khách VIP sao?" Hạ Hầu Thanh hơi lúng túng, vừa rồi cả buổi không nhìn thấy Lý Cảnh Thiên nên cô còn tưởng anh không đi vào.
Lý Cảnh Thiên không giải thích gì mà chỉ lấy vé vào cửa ra.
Đó thật sự là chỗ ngồi VIP!
Hạ Hầu Thanh lập tức cảm thấy gương mặt nóng lên.
Vốn cho rằng anh lâm trận bỏ chạy, không ngờ người ta sớm đã ngồi vào vị trí mà cả đời cô ấy cũng không với tới.
Nhưng rất nhanh cô ấy liền thả lỏng.
"Thần y Quỷ Diện muốn mua bảo vật Tư Nam này sao?"
Lý Cảnh Thiên khẽ gật đầu.
Mọi người lập tức hiểu ra.
Bọn họ sớm đã nghe nói gần đây khu dân cư trung tâm có người ra vào nhiều lần, đó là một vị thần y Quỷ Diện có y thuật cực cao, nhưng không ai có duyên gặp một lần.
Cũng không biết Lý Cảnh Thiên này ăn may kiểu gì mà được vào ở với danh nghĩa chữa bệnh.
Ai có thể trở thành chủ nhân của biệt thự khu trung tâm thì tài sản nhất định cao hơn cả năm gia tộc lớn.
Nói không chừng còn là nhân vật lớn đến từ tỉnh Giang Nam!
Trong lòng Âu Dương Thành đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.
"Vừa rồi người tranh giành khô đằng năm mươi năm với tôi có phải là anh không?"
Lý Cảnh Thiên rất thẳng thắn mà trực tiếp lắc đầu.
Âu Dương Thành lại không tin.
Thần y Quỷ Diện là một bác sĩ, sao lại dễ dàng bỏ qua một gốc khô đằng năm mươi năm?
Nhất định chính là anh!
Ánh mắt Âu Dương Thành nhìn về phía Lý Cảnh Thiên lập tức hiện ra sát ý.
Nếu không phải anh giành cây khô đằng kia với ông ta thì nó không lên được cái giá năm trăm triệu!
Ai ngờ trên mặt Lý Cảnh Thiên lại tràn đầy ngây thơ.
"Thật sự không phải là tôi. Khô đằng hữu dụng với các người, nhưng thần y Quỷ Diện căn bản không thèm."
Nếu không phải bình thường chữa bệnh cần dùng thì anh cũng lười đi làm khô đằng gì đó.
Hạ Hầu Thanh khinh thường liếc nhìn anh.
Người này thật biết bắt lấy thời cơ để khoe khoang.
Đây là khô đằng năm mươi năm!
Làm sao có người không thèm chứ?!
Thật là không kiến thức!
Âu Dương Thành hung tợn nhìn chằm chằm Lý Cảnh Thiên hồi lâu, cuối cùng không nói gì thêm.
Mặc dù Tư Nam là bảo vật, nhưng dù sao đã không trọn vẹn nên không có giá trị gì, không cần thiết vì chuyện này mà đắc tội một người sống trong khu dân cư trung tâm.
Nhưng Vương Quang coi trọng Thượng Quan Nhược Hoa cũng là cơ hội của ông ta.
Thiến Thiến nhà họ đã bám được vào nhà giàu số một tỉnh Giang Nam, hơn nữa lấy năng lực của Thiến Thiến nhất định có thể trở thành phu nhân nhà đó.
Mà Vương Quang này là hạng người gì thì ông ta biết rõ nhất, Vương Quang coi trọng Thượng Quan Nhược Hoa cũng chỉ vì muốn chơi một chút thôi.
Cho dù Thượng Quan gia thật sự dùng Thượng Quan Nhược Hoa để bám vào Vương gia, nhưng đến tỉnh Giang Nam rồi cũng bị người ta xem thường thôi.
...
Vương Quang xuất hiện làm Thượng Quan Nhược Minh cảm thấy không yên lòng.
Hôn sự với Tề gia không thể chậm trễ nữa.
Anh ta lập tức đi đến bệnh viện để trò chuyện với Tề Thiên một chút. Hạ Hầu Thanh vì xấu hổ nên không muốn tiếp tục ở chung với Lý Cảnh Thiên, thế là cũng lấy cớ rời đi.
Tâm tình của Thượng Quan Nhược Hoa không tệ, cô và Lý Cảnh Thiên cười cười nói nói lái xe về nhà, nhưng không ngờ lại bị một chiếc xe vận tải ép phải dừng lại ở chỗ cua quẹo.
Cô đang chuẩn bị xuống xe xem rốt cuộc là thế nào thì nhìn thấy Vương Quang bước xuống với vẻ mặt hèn mọn.
Thượng Quan Nhược Hoa lập tức cảm thấy ớn lạnh.