“Tốt tốt tốt...rất tốt!”
Quản gia chịu trách nhiệm thu dọn hậu trường bước vào, nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi bối rối!
Thiếu gia, mấy người bên truyền thông đều đã tới rồi, nhưng chuyện này....”
Thái dương của Thượng Quan Nhược Minh phồng lên, anh ta gầm lên điên cuồng: “Đuổi đi! Đuổi hết đi cho tôi!”
Vốn dĩ gọi phóng viên tới là để bắt gian tại trận, hiện giờ mà sơ sẩy một chút thôi thì scandal của nhà mình sẽ bị chụp lại.
Cục diện này, không những bị mất em gái mà còn thiệt quân.
“Đúng là mất mặt! Còn không mau về nhà với anh!”
Thượng Quan Nhược Hoa kéo áo ngủ lại, rồi kéo chăn trên người đắp kín hơn.
“vậy anh ra ngoài trước đợi em, em bây giờ.....không được tiện lắm.”
“Khốn kiếp! Đúng thật là?! Lý Cảnh Thiên anh ta thực sự dám?!
Nhưng nhũng kiểu tình huống như thế trước mắt, anh lại không hỏi nhiều, chỉ nhìn hai người với ánh mắt nổi cáu rồi tạm thời rời đi.
Sau khi Thượng Quan Nhược Minh rời khỏi đó, Lý Cảnh Thiên chậm rãi cởi áo choàng tắm ra, nhưng lại mặc áo thun và quần đùi rất chỉnh †ề.
“Tôi có thể tự mình ứng phó được, thực ra em không cần phải...”
Thượng Quan Nhược Hoa bung chăn ra lập tức nhảy khỏi giường. Cởi bỏ chiếc áo choàng tắm vướng víu, bên trong là một chiếc váy trắng xinh đẹp.
“Nếu không phải em nghe lén kế hoạch của bọn họ, âm thầm theo tới đây thì hôm nay thực sự sẽ nguy hiểm” Thượng Quan Nhược Hoa vẻ mặt vui mừng, cũng may cô sớm đã chuẩn bị.
“Đến cả Thanh Thanh cũng nói, em vì anh mà ngay cả Thượng Quan gia cũng không hề màng tới, đúng thật là bị quỷ ám rồi. Anh Cảnh Thiên, anh cũng sẽ không nghĩ về em như vậy đó chứ?”
Trong lòng Lý Cảnh Thiên run lên.
“Đương nhiên là không rồi. Nỗi khổ của em, người khác không hiểu, nhưng anh đều biết hết.”
Nếu Thượng Quan Nam và Thượng Quan Nhược Minh chỉ đơn thuần tìm cách phát triển gia tộ, vì sự lớn mạnh của Thượng Quan gia mà đặt chân đến tỉnh Giang Nam, thì ông ta cũng không làm chuyện khó coi đó.
Nhưng vì sự phát triển của bản thân mà tính kế lên cả thân mình, thậm chí đến điều cấm ky trong giới thương nhân mà ông ta cũng dám đụng tới, cho dù thực sự đặt chân đến tỉnh Giang Nam, sớm muộn cũng không tránh khỏi mối nguy diệt tộc!
Thượng Quan Nhược Hoa khẽ thở dài: “Có lẽ em cứu không được Thượng Quan gia, nhưng vẫn hy vọng hai người bọn họ sớm ngày tỉnh ngộ!”
Lý Cảnh Thiên nhìn Thượng Quan Nhược Hoa mà có chút thương xót: “Nếu như họ làm khó em, thì hãy tới khu dân cư Hạch Tâm. Có anh bảo vệ em, không ai dám bắt nạt em cải”
Thượng Quan Nhược Hoa mắt sáng lên! Đây là lời tâm tình đẹp nhất mà cô từng nghe!
Kế hoạch của Thượng Quan Nam thất bại, ông bận rộn đi giải thích với người đó trong mấy ngày liền. Còn về việc kinh doanh và dự án của tập đoàn, toàn bộ giao cho Thượng Quan Nhược Minh giải quyết. Mấy ngày trước Thượng Quan gia còn nổi tiếng hưng thingj, trong chợp mắt lại lửa khói ngút ngàn, thậm chí bắt đầu có lời đồn rằng Thượng Quan gia bị phá sản, có thể sẽ còn thảm hơn cả Âu Dương gia.
Mã gia.
Lúc Mã Tuấn Sinh nhận được tin này thì anh ta đang nhàn nhã hút thuốc trên giường trong khách sạn.
Triệu Hữu Mai một bên nhẹ nhàng dựa vào lòng anh ta mà lướt điện thoại. “Anh Tuấn, Lý Cảnh Thiên đó....anh định lúc nào thì đi giáo huấn hắn ta?” Mã Tuấn Sinh lập tức cau mày.
Vốn tưởng rằng dựa vào Thượng Quan gia sẽ có thể một bước lên trời, đến lúc đó có tiền trong tay, muốn phụ nữ như thế nào mà không có?
Ai ngờ Thượng Quan gia không đáng tin như vậy, một cuộc thi quyền anh thôi đã bị đánh bại. Hại Mã gia còn phải đi khắp nơi tìm người nhận dự án, giờ anh ta cũng không có tiền để đổi người phụ nữ khác.
Mặc dù Triệu Hữu Mai này rất có kinh nghiệm trong chuyện giường chiếu, mỗi lần phục vụ đều có thể khiến anh ta sướng rơn. Nhưng mà quả thực không có tầm nhìn.
“Cuộc thi ngoại bộ không phải cô đã nhìn thấy rồi sao? Thân thủ Lỹ Cảnh Thiên như vậy, cô còn muốn tôi giáo huấn hắn? tôi nói cô nghe! Sau này nhìn thấy người đó, chạy cho nhanh! Bớt chuốc phiền phức cho ông đây!”
Triệu Hữu Mai đảo mắt ngẫm nghĩ.
“Anh Tuấn, nếu như bây giờ có một người, hứa rằng chỉ cần có người có thể khiến Lý Cảnh Thiên biến mất, lập tức sẽ giúp hắn trửo thành gia tộc đứng đầu
trong thành phố Bạch! Vậy anh có làm hay không?”
Mã Tuấn Sinh không hề coi đó là thật, ngược lại hắn còn “xí” lên một tiếng khìn thường.