Mục lục
Mãnh Long Thiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sao mà bản nhạc này, dưới bàn tay của Lý Cảnh Thiên lại có thể đàn mượt mà hơn cả Thành đại sư được chứ?!

Êm ái quá....cứ như thể bản nhạc này là do chính anh sáng tác ra vậy.

Nhưng rõ ràng Thành đại sư từng nói, nhạc phổ này, là anh ta đã phải năn nỉ dây dưa với sư phụ của mình rất lâu mới có được.

Không chỉ Châu Bình mà cả những người xung quanh cũng đều nghe đến ngây người. Thậm chí có rất nhiều người, đều bị hấp dẫn tới như Tề Thiên vậy, lại không dám tin cảnh tượng ngay trước mắt, chỉ có thể nhắm mắt lại lặng lẽ thưởng thức bản nhạc này.

Rất nhanh, bản nhạc đã kết thúc. 'Tề Thiên xông tới trước tiên, vỗ mạnh vào vai anh!

“Lý huynh đệ! Anh khá lắm! Luyện như thế nào mới có được kỹ năng như vậy? Vậy mà tôi còn không biết! Anh mới đúng là chân truyền của Thành đại sư đấy! Độ mạnh yếu này! Chỉ pháp này! Cảnh giới này! Quả đúng là vô địch! Tôi thấy, cho dù là Thành đại sư tới đây cũng sẽ không đàn tốt hơn thế này được!”

Nhưng Châu Bình lại lập tức ngắt lời anh ta!

“Anh nói cái gì? Lại dám nói su phụ của tôi đàn không bằng cái thằng bụi đời này! Anh là ai vậy?”

Tê Thiên từ trên cao nhìn xuống anh ta, ánh mắt đầy vẻ khinh thường nói: “Tôi tên, Tê Thiên.”

Châu Bình chợt héo hon. Những lời hống hách vừa này dường như hóa thành không khí ngay khi hắn nghe thấy cái tên “Tê Thiên”.

Ai cũng biết, gần đây Tê gia của Giang Nam có ý đầu tư vào thành phố Bạch, đã hợp tác với không ít gia tộc trong các dự án. Gần như có thể nói là khách quý của cả thành phố Bạch này. Nghe nói đến cả thị trưởng cũng phải nhường anh ta ba phần, chưa kể anh ta còn là một tay chơi piano trẻ chưa nổi tiếng.

“Tề công tử, cho dù người này là bạn của anh, thì anh cũng không thể bênh vực hắn như vậy được. Huống hồ vừa nấy là anh ta nói năng lỗ mãng trước.”

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Ồ.” Tê Thiên nhàn nhạt nói, “Vậy thì đã làm sao? Anh ấy cũng dùng thực tế chứng minh mà, lực tay của anh quả thực không ổn.”

Ánh mắt của Lý Cảnh Thiên đảo qua đảo lại trên người Châu Bình.

“Trước giờ tôi chưa từng nghe nói Thành đại sư thu nhận đại đệ tử nào cả. Anh, thực sự là đệ tử của ông ấy sao?”

Sắc mặt Châu Bình lập tức thay đổi! “Đương nhiên!”

Ngay sau đó, tựa hồ anh ta sợ Lý Cảnh Thiên lại cắn chặt thân phận của hắn không buông, lập tức nói:

“Nếu như anh nói lực tay của tôi không ổn, vậy thì chúng ta so tài lần nữa!”

Lý Cảnh Thiên cười lạnh một tiếng.

“Một màn vừa rồi anh đã thua, còn thi thố gì nữa?”

“So đàn cổ tranh!” Châu Bình ra sức tìm lại vị thế cho mình, cố ngẩng cao cổ hất cằm nhìn Lý Cảnh Thiên. Chỉ đáng tiếc là, chiều cao không đủ, nếu nhìn từ xa còn tưởng là cổ anh ta có vấn đề gì đó.

“Cổ tranh chính là nhạc khí kiểm tra lực tay tốt nhất, anh có dám so với tôi không?”

Lý Cảnh Thiên lắc đầu cười.

Châu Bình khinh thường nói: “Sao thế? Không dám sao? Quả nhiên công tử bột chỉ biết làm con rùa rụt cổi”

Cuối cùng Lý Cảnh Thiên cũng cười đủ rồi.

“Anh không phải là đệ tử quan môn của Thành đại sư sao? Sao nào? Thành đại sư còn dạy cả đàn cổ tranh sao?”

Sắc mặt Châu Bình thay đổi!

Trong lúc nóng vội, lại quên mất vụ này.

Nhưng chuyện đã đến nước này, hắn chỉ có thể bất chấp mà đi theo thôi.

“Nhạc khí đều tương tự nhau. Biết một loại, tự nhiên sẽ biết loại khác. Nếu anh không biết cổ tranh, thì lập tức quỳ xuống nhận thua với tôi! Tôi tuyệt đối

không cho phép bất kỳ người nào sỉ nhục thầy của tôi!”

Lý Cảnh Thiên đứng dậy khỏi ghế đàn, đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ vẫn vô cùng thong thả như trước.

“Ừ, thi đi” Châu Bình sửng sốt, sau đó lập tức đắc ý cười ngạo nghễ.

“Làm phiền các vị, hay nói với Kiều tiểu thư. Cô ấy cũng là người có trình độ về đàn cổ tranh, hãy mời cô ấy tới làm trọng tài cho lần so tài này đi.”

Mọi người cũng cảm thấy, đây dù gì cũng là tiệc sinh nhật của Kiều Nguyệt Hàm, trình độ đàn cổ tranh của cô cũng quả thật không thấp, làm trọng tài tất nhiên không có gì sai cả.

Trong lúc đợi Kiều Nguyệt Hàm, không ai nhìn thấy Châu Bình không che giấu nổi nụ cười nơi khóe miệng.

Đó là một nụ cười đắc thắng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK