Nếu không phải có chuyện vừa nãy Lý Cảnh Thiên có lẽ sẽ thầm cảm thán “quá đẹp.”. Nhưng trải qua một màn vừa rồi làm anh bây giờ chỉ cảm thấy dù Hạ Hầu Thanh có mặc cái gì thì cũng như câu truyện vị hoàng đế và bộ quần áo mới.
“Thanh Thanh, cậu đi tắm nắng về rồi hả? Thế nào? Hôm nay tắm nắng thoải mái chứ?” Thượng Quan Nhược Hoa có chút tinh nghịch đùa hỏi Hạ Hầu Thanh. “Hả? Cậu sao vậy? Ai làm cậu không vui hả?”
Mặt Hạ Hầu Thanh tái nhợt, cô ấy định mạch chuyện vừa nãy với Thượng Quan Nhược Hoa, để người bạn tốt này nhìn rõ bộ mặt của tên háo sắc kia. Nhưng, lời tới miệng lại không nói ra nổi. Nếu muốn nói thì nên nói thế nào đây!
Chả nhẽ lại nói: Tớ bị người đàn ông cậu thích nhìn thấy hết cơ thể rồi. Không những nhìn, tên đó còn ôm tớ, còn tự tay quấn khăn cho tớ?
Hạ Hầu Thanh cảm thấy thật sự đau đầu, với tính cách của Thượng Quan Nhược Hoa, nếu cô ấy nói như vậy sợ là người bạn tốt này sẽ nghĩ Hạ Hầu Thanh mới chính là người chủ động hiến thân.
Vậy thì quá dễ dàng cho tên này rồi. Vì vậy Hạ Hầu Thanh chỉ dùng ánh mắt tức giận nhìn Lý Cảnh Thiên mà không nói gì.
Thượng Quan Nhược Hoa như cảm nhận được chuyện gì hỏi: “Anh Cảnh Thiên, anh và Hạ Hầu Thanh……Có chuyện gì sao?”
Lý Cảnh Thiên liếc nhìn Hạ Hầu Thanh, ánh mắt như ám chỉ: À! Cuối cùng cũng biết mặc quần áo vào rồi đấy hả?
Nhưng lại giống như nói: Tôi đố cô mách đấy!
Hạ Hầu Thanh trợn mắt cắn răng nói: “Không có gì! Không! Liên! Quan! Tới anh ta.”
Lý Cảnh Thiên híp mắt lại, xem như người phụ nữ này còn có chút tình người, cô bạn thân này cũng thật sự yêu quý Nhược Hoa.
Thượng Quan Nhược Hoa đã quen với cảnh Hạ Hầu Thanh luôn có thái độ thù địch với Lý Cảnh Thiên cho nên cũng coi như không có chuyện gì, “Vậy như đã nói, ngày mai 9 rưỡi sáng chúng ta cùng đi tới hội đấu giá!”
Hạ Hầu Thanh vẫn trợn mắt nhìn Lý Cảnh Thiên: “Nhưng chúng ta chỉ có hai vé, sợ là không đưa anh ta theo được.”
Thượng Quan Nhược Hoa lí nhí nói: “Tớ định tối nay qua tìm anh trai tớ, sau đó trộm vé của anh ấy.”
Hạ Hầu Thanh sốc!
“Cậu điên hả! Cha cậu mà biết ông ấy lại chửi cho một trận! Vì trai làm vậy là không được đâu.”
Thượng Quan Nhược Hoa còn định nói gì đó đã bị Lý Cảnh Thiên chặn lại: “Vé vào cửa tôi sẽ tự có.” Nhìn vẻ mặt bối rối của hai cô gái anh giải thích thêm: “Là do người của quỷ thần y đưa tới, quỷ thần y không có hứng thú với nơi đó nên đưa cho tôi.”
Hạ Hầu Thanh xì một tiếng.
Hạ Hầu Thanh nghĩ vé vào hội đấu giá còn khó lấy hơn cả thiệp mời của nhà u Dương, sao có thể dễ dàng đưa cho người ngoài như vậy được. Vẫn là phải bám lấy người khác.
Nhưng……nghĩ tới việc ngày mai Lý Cảnh Thiên cũng tới hội đấu giá làm Hạ Hầu Thanh âm thầm cười lạnh trong lòng.
Ngày mai chính là thời cơ tốt nhất để đuổi Lý Cảnh Thiên ra khỏi Nhược Hoa!
……
Võ đài đấu quyền anh ngầm.
Mặc dù đã được Quan Lỗi nói trước nhưng khi Lý Cảnh Thiên nhìn thấy tận mắt vẫn phải kinh ngạc.
Nói là “ngầm” nhưng thực chất là công việc làm ăn bẩn của mấy tổ chức, còn võ đài được đặt công khai ở khu trung tâm sầm uất nhất của thành phố Bạch.
Đây cũng là một địa điểm khác thuộc Chấn Thiên phái. Ở võ đài này khác với những nơi khác, ở đây không có quy định trong đấu quyền anh, thậm chí còn không có một cái găng tay đấm bốc nào.
Nói đúng hơn đây như một căn biệt thự được trang trí xa hoa lộng lẫy, có điểm giống với những căn biệt thự khác nhưng lại có điểm không giống. Phía trước đại sảnh là một bãi cỏ rộng, khách mời có thể tự do khiêu chiến nhau. Trong lúc đấu không có bất kỳ quy tắc nào, chỉ có thắng và thua. Nếu có đánh chết người cũng sẽ không sao.
Cũng từ rất lâu nơi này trở thành địa điểm “giải quyết mâu thuẫn” của giới thượng lưu.
Chiếc Porsche màu đỏ dừng lại trước cổng, Thượng Quan Nhược Hoa và Lý Cảnh Thiên bước xuống xe thu hút ánh mắt của mọi người.
“Đó là tiểu thư nhà Thượng Quan hả? Sao nhìn có chút lạ?”
“Có phải cô ta phẫu thuật thẩm mỹ không? Hình như xinh đẹp hơn trước, nhưng mặt vẫn y như cũ mà……”
“Là vóc dáng khác! Mọi người không để ý rồi, trước đây đi đường luôn cúi đầu, ngực cũng không to như bây giờ…”
Nói xong những người khác cũng đổ dồn ánh mắt nhìn cơ thể Thượng Quan Nhược Hoa. Quả nhiên bây giờ tiểu thư nhà Thượng Quan có một vẻ đẹp tự tin khó tả. Đi đứng cũng ngẩng cao đầu nhìn càng nên cao quý xinh đẹp.
Bây giờ nhìn Thượng Quan Nhược Hoa giống như công chúa Elisabeth trong bộ phim điện ảnh.
Mà điều làm bọn họ chú ý hơn chính là người đàn ông đi bên cạnh, ngoại hình có vẻ cao tới 1m8. Bộ vest mặc trên người vô cùng lịch thiệp. Cơ thể cân xứng, cao ráo nhìn như một quý ông lịch lãm.
“Vị này không biết là công tử nhà nào? Đẹp trai quá! Chưa nhìn thấy bao giờ!”
“Không được, tôi phải tuyên bố người đàn ông này chính là nam thần mới trong lòng tôi.”
“Ba phút, tôi cần tất cả thông tin của anh ấy!”
……
Hạ Hầu Thanh đã tới từ lâu, lúc biết Thượng Quan Nhược Hoa tới lập tức ra đón. Bởi vì chuyện ngày hôm qua mà cô ấy không hề muốn gặp Lý Cảnh Thiên, cho nên mới lấy cơ tự rời đi trước, nghe thấy lời bàn tán của mấy người này trong lòng không ngừng cười khinh bỉ.
Đám người này chưa bao giờ gặp trai đẹp chắc? Đúng là một đám không có mắt nhìn!
Cô ấy chả nhẽ không biết Lý Cảnh Thiên? Một tên hạ tiện được mỗi cái mặt, có khoác lên mình long bào cũng không……
Còn chưa kịp thầm khinh bỉ xong lúc ánh mắt Hạ Hầu Thanh nhìn thấy người đàn ông đi cạnh Nhược Hoa. Nụ cười khinh của cô ta lật tức biến mất, sao cô ấy thấy cảnh này rất quen, cứ như đã gặp ở đâu……
Hơn nữa……Khung cảnh này, có chút kỳ quái. Sao giống như hôn lễ của Nhược Hoa và Lý Cảnh Thiên vậy.
Tên Lý Cảnh Thiên này……Cô ấy cố gắng rời mắt đi chỗ khác. Hạ Hầu Thanh bây giờ công nhận mọi người dựa vào nhìn quần áo nói Lý Cảnh Thiên như vậy quả không sai. Đúng! Không liên quan gì tới Lý Cảnh Thiên, đây hoàn toàn là công của bộ đồ Lý Cảnh Thiên mặc.
Trong lúc Thượng Quan Nhược Hoa đang chào hỏi với người khác, Hạ Hầu Thanh đi tới nói nhỏ với Lý Cảnh Thiên: “Tôi nói cho anh biết, chuyện ngày hôm qua, anh đem theo xuống mồ! Không được nói cho bất kỳ ai, biết chưa?”
Lý Cảnh Thiên thấy bộ dạng của cô ấy bỗng nở nụ cười, Lý Cảnh Thiên đưa mắt nhìn, cố ý nói: “Hôm qua? Có chuyện gì nhỉ? Chuyện cô không mặc quần áo bị tôi nhìn thấy hết hả?”
Giọng của anh không to nhưng cũng không phải nhỏ. Hạ Hầu Thanh không ngờ tên này dám to gan làm vậy mặt bỗng chốc đỏ ửng.
“Nhỏ giọng thôi! Dám để Nhược Hoa biết tôi xử anh!”
Ai ngờ giọng của Thượng Quan Nhược Hoa vang lên sau lưng hai người: “Chuyện gì? Còn không thể cho tớ biết?”
Mặt Hạ Hầu Thanh triệt để biến sắc!