“Chuyện này…chuyện này sao có thể? Anh ta không có lí do gì để hại nhà chúng ta mà.”
Tề Thiên nghe lời này của cha hắn ta có ý tứ sâu xa, liền gặng hỏi: “Cái này rốt cuộc là ai tặng cho chúng ta vậy?”
Tề lão gia thở dài một hơi: “Một tháng trước cha bàn chuyện làm ăn ở nước ngoài, gặp được một người bạn làm ăn nước Doanh Thủy, hai người bọn ta trò chuyện vô cùng hợp ý nhau. Anh ta nói dạo gần đây mới nhận được một bộ trang sức, liền tặng cho cha làm quà gặp mặt.”
“Lúc đó ta không nghi ngờ gì anh ta, cũng tặng lại một phần quà đáp lễ, nhưng không ngờ….”
Nước Doanh Thủy?
Lý Cảnh Thiên nghe thấy ba chữ này, trong lòng không khỏi chấn động.
Xem ra bộ trang sức này cũng có chút lai lịch!
Hắn dứt khoát giải thích: “Bộ trang sức này trông có vẻ là vật bồi táng của một người nhà giàu, bởi vì người nhà giàu này lúc chết chịu oan khuất, cho nên chết nhiều năm như vậy rồi mà oán khí vẫn không tan, liền bám lên vật bồi táng.”
“Mà bộ trang sức này chính là một trong những vật phẩm bồi táng chính, cho nên oán khí cực đậm. Bọn họ đưa bộ trang sức này cho ông, chính là đem oán khí của nguyên chủ chuyển lên người các ông, để lâu bên mình, dùng tinh khí của các ông để hóa giải oán khí của bộ trang sức này.”
“Đợi khi nào tinh khí trên người các ông bị rút sạch, bọn họ lại dùng thuật pháp của nước Doanh Thủy để hóa giải oán khí, đến lúc đó, bộ trang sức này sẽ trở thành báu vật vô giá, còn dễ dàng loại bỏ được đối thủ là ông, một mũi tên trúng hai đích.”
Nghe Lý Cảnh Thiên phân tích, tất cả mọi người đều ngây ra, lão gia không ngờ rằng, một món quà gặp mặt tình cờ, lại suýt chút nữa thì hại tới tính mạng của người nhà!”
Ông ta cũng không thể nào ngờ, người của nước Doanh Thủy, vì có được một báu vật vô giá mà hại mình tan nát nhà cửa!
Thượng Quan Nhược Minh lần đầu tiên có hứng thú với Lý Cảnh Thiên.
Trong chuyện làm ăn, quanh co lắm lối, người như hắn ta tiến vào chiến trường kinh doanh nhiều năm mà còn không nhìn thấu, âm mưu quỷ kế như này làm sao hắn lại biết được nhỉ?
Hạ Hầu Thanh vẫn luôn ở bên cạnh quan sát vẻ mặt của Lý Cảnh Thiên.
Đây vẫn còn là tên lưu manh háo sắc mà cô quen biết sao?
Tề Thiên ghét bỏ tháo chiếc nhẫn ngọc xuống, vốn định tùy ý vứt đi, nhưng lại sợ tà khí bên trong sẽ không tha cho bọn họ.
“Anh Lý, nếu anh đã nhìn ra được, vậy anh có thể hóa giải được không? Thứ đồ dơ bẩn này chúng tôi phải xử lý thế nào?”
Lý Cảnh Thiên cầm chiếc nhẫn ngọc trong tay, cảm xúc ấm áp, ngược lại là một miếng ngọc tốt.
Chỉ tiếc là niên đại bồi táng có hơi lâu, nếu muốn loại bỏ oán khí bên trong thì phải tốn rất nhiều sức.
“Nếu các vị nỡ bỏ, thì có thể đưa cả bộ trang sức hoàn chỉnh cho tôi, tôi có thể loại bỏ tà khí trong đó, nhưng nếu như vậy thì nhà các vị sẽ tổn thất lớn…”
Tề Thiên nghe thấy hắn bằng lòng tiếp nhận, liền vội vàng đưa món đồ qua.
“Chuyện này có gì đâu, anh Lý đang cứu chúng tôi mà!”
Thượng Quan Nhược Hoa lại có chút lo lắng.
“Anh Cảnh Thiên, anh lấy miếng ngọc này sẽ không xảy ra chuyện chứ?”
Lý Cảnh Thiên khẽ cười rồi lắc đầu.
“Yên tâm đi, nó sợ tôi.”
Ngay cả đầu trâu mặt ngựa mà hắn còn không sợ, với thể chất âm mà Diêm Vương ban cho hắn, oán khí kia không sợ hắn là may rồi.
“Lý tiên sinh, cậu cứu tính mạng của lão, sau này chính là ân nhân của nhà họ Tề. Có bất cứ yêu cầu gì cậu cứ việc đưa ra, chúng ta nhất định sẽ đồng ý.”
Lý Cảnh Thiên cũng không khách sáo.
“Nếu đã như vậy thì tôi xin phép nói thẳng. Hạng mục hợp tác giữa nhà họ Tề và nhà Thượng Quan, tôi hy vọng sẽ chấm dứt tại đây.”