Bàn tay không ngoan ngoãn của Triệu Hữu Mai lướt trên người Mã Tuấn Sinh, ánh mắt dần dần tối lại.
“Tin tức này đã truyền khắp nơi ngoài kia rồi. Có ai không biết trong trận đấu không chính thức, Lý Cảnh Thiên giành mất sự nổi bật của nhà Thượng Quan, nhà Thượng Quan sẽ buông tha cho tên đó sao? Nghe nói bây giờ nhà Thượng Quan đã đánh tiếng, bất kể là ai, chỉ cần có thể đánh Lý Cảnh Thiên không ra khỏi cửa được, khiến hắn ta không thể tham gia trận đấu chính thức thì họ sẽ dốc hết sức giúp người đó trở thành thế gia hàng đầu thành phố Bạch! Còn đưa cả 1% cổ phần tập đoàn Thượng Quan!”
Cổ phần tập đoàn? Mã Tuấn Sinh hơi động lòng.
Tuy rằng gần đây tình hình của nhà Thượng Quan không tốt lắm, rất nhiều người đang chờ xem bọn họ ngã ngựa. Nhưng dù sao lạc đà gầy vẫn tốt hơn ngựa, nếu như nhà Thượng Quan thật sự được ăn cả ngã về không, trong trận đấu chính thức có gì thay đổi cũng chưa dám chắc.
Ngay khi hắn ta đang chìm trong suy nghĩ thì Triệu Hữu Mai thở hổn hển nhào. vào cổ Mã Tuấn Sinh.
“Anh Tuấn, người ta còn muốn nữa...”
Trong mắt Mã Tuấn Sinh ánh lên sự ghét bỏ, nhưng kĩ xảo cao siêu của Triệu Hữu Mai khiến hắn ta run rẩy, lập tức xoay người một phát, đặt người kia dưới thân.
Vị trí đệ nhất trong các trận đấu không chính thức khiến Lý Cảnh Thiên nhận được không ít sự quan tâm. Nhưng bất kể bên ngoài đồn thổi hỏi thăm như thế nào, Lý Cảnh Thiên đều mặc kệ không biết.
Lúc này chỉ còn một tuần nữa là tới trận đấu chính thức. Tuy rằng Lý Cảnh Thiên đối đầu với Tân Cảm rất dễ dàng nhưng không thể phủ nhận, chiêu thức của 'Tân Cảm cực kì mạnh mẽ, từng chiêu thức đều cực kì có liên kết với nhau.
Tuy rằng anh thắng Tần Cảm với phong thái chèn ép nhưng người trong trận đấu chính thức có thực lực như thế nào, anh cũng không dám coi thường.
Bây giờ, sau khi Quan Lỗi rời khỏi, Lý Cảnh Thiên lại bắt đầu bế quan tu luyện, dự định đột phá mấy cảnh giới nhỏ khác.
Luyện công trong không gian yên lặng, Lý Cảnh Thiên ngồi một mình trên bồ đoàn, suy nghĩ vẩn vơ, một khoảng thời gian ngắn trôi qua, anh đột nhiên cảm thấy tinh thần bất ổn, ý thức mơ hồ. Một làn sương trắng bốc lên trước mắt, anh dường như đã thấy được bóng dáng Lão thiên y.
“Lão già?”
Anh nhẹ giọng gọi theo bản năng: “Là người sao?”
Cái bóng kia xoay người lại, gõ một cái thật mạnh!
“Thằng nhóc thối! Ta đã nói ngươi không được nhúng tay vào chuyện xoay quanh năm gia tộc lớn kia mà, ngươi thì ngược lại! Không cho ngươi làm gì thì ngươi lại càng làm! Ngươi có biết lão già này muốn giữ cái mạng nhỏ của ngươi đã hao tâm tổn sức tới mức nào không?”
“Con không có, không có mà, đừng nói bừa.” Lý Cảnh Thiên mờ mịt, lập tức phủ nhận.
“Ngươi không có hả? Chuyện của Thượng Quan Nhược Hoa là sao? Âu Dương Thiến là thế nào? Còn cả Hạ Hầu Thanh, Hoàng Phủ Tâm Nghiên...”
“Dừng lại một chút...” Lý Cảnh Thiên càng nghe càng khó hiểu: “Con và bọn họ đều không có vấn đề gì mà! Hoàng Phủ Tâm Nghiên con còn chẳng biết...”
Lão thiên y vẫn cực kì tức giận, vung phất trần, Lý Cảnh Thiên lập tức không phát ra được âm thanh nào nữa, chỉ có thể giương mắt nhìn lão già.
Lão thiên y hơi lo lắng nhìn về phía xa: “Thời gian không có nhiều, nói ngắn gọn. Gần đây hành động của ngươi ở thành phố Bạch đã khiến Diêm Vương để ý. Bây giờ địa phủ đang hoài nghỉ ngươi, trước đây vẫn luôn giả ngây giả dại. Đây cũng không phải chuyện gì tốt.”
“Diêm vương có thù tất báo, nếu để hắn biết chúng ta lừa hắn lâu như thế, thì không chỉ đơn giản là bắt ngươi về địa phủ làm con rể thôi đâu! Gần đây ngươi chú ý một chút, không thể để xảy ra chuyện gì nữa”
Lý Cảnh Thiên nghĩ thầm, dù Diêm vương có ghi thù thì cũng không tới mức tự mình tới bắt anh. Đầu trâu mặt ngựa, hắc bạch vô thường anh đều đã thấy rồi, cũng có hiểu biết nhất định về pháp lực của họ.