Kiều Nguyệt Hàm vì xấu hổ, lúc Lý Cảnh Thiên vừa quay người lại, cô ấy đã chôn đầu vào ghế như con đà điểu, nhưng một lúc lâu sau vẫn không thấy Lý Cảnh Thiên có hành động gì.
"Bác sĩ Lý...” Cô ấy thử gọi một tiếng: “Có thể bắt đầu chưa?”
"Ừ”
Lý Cảnh Thiên thầm mắng mình một câu vô dụng, làm nghề y lâu rồi, có cơ thể như nào mà chưa từng thấy?
Nhưng không thể phủ nhận rằng, ánh mắt bình thường vô hại như Kiều Nguyệt Hàm thì đây là lần đầu tiên anh thấy.
Lý Cảnh Thiên đè lại suy nghĩ nhỏ nhen của mình, trở tay châm xuống, xẹt xẹt xet...
Cũng chỉ trong chốc lát, phần ngang lưng của Kiều Nguyệt Hàm đã bị ghim bảy cây châm lên.
"Như thế này sẽ hơi khó chịu một chút, cô nhịn...”
Còn chưa nói hết lời, Kiều Nguyệt Hàm đã biến sắc, lập tức gào lên thống khổi
"Tiểu thư!” Quản gia Tần ở bên ngoài sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
"Tiểu thư, cô không sao chứ? Tôi vào nhé?”
Trong nháy mắt, cảm giác đau đớn như những đợt sóng nhiệt ập tới, khiến Kiều Nguyệt Hàm như bị cắn nuốt! Cô ấy há mồm muốn ngăn cản quản gia Tần
nhưng dù thế nào cũng không phát ra tiếng được!
Tiếng chốt cửa xe bị mở vang lên, trong lòng Kiều Nguyệt Hàm chợt thấy khủng hoảng!
Nếu như cô ấy như thế này bị người ta thấy hết, sau này làm gì còn mặt mũi gặp ai?
Tuy rằng quản gia Tần là người chăm cô ấy từ bé tới lớn, nhưng dù sao...
Đột nhiên, trước mặt lóe ra ánh sáng trắng, một giây tiếp theo, ánh sáng trắng mờ nhạt bao phủ quanh xe, tạo thành một bức tường vô cùng kiên cố!
"Nếu như không muốn tiểu thư nhà ông khó xử thì ngoan ngoãn ở đó cho tôi!”
Giọng nói của Lý Cảnh Thiên uy nghiêm và chắc chắn, so với người ban này dịu dàng với cô ấy thì đúng là một trời một vực.
"Nhịn một chút, lát nữa là xong rồi, hít sâu đi.”
Lý Cảnh Thiên vừa an ủi Kiều Nguyệt Hàm, vừa dùng hai bàn tay to đặt xuống bụng dưới lạnh lẽo của cô ấy, nhẹ nhàng xoa bóp.
"A.."
Dưới sự xoa bóp của Lý Cảnh Thiên, cảm giác đau đớn muốn chết ban nãy từ từ biến mất dần, thay vào đó là cảm giác cực kì thoải mái.
Kiều Nguyệt Hàm không tự chủ mà nhắm hai mắt lại, vui vẻ hưởng thụ sự sảng khoái này.
Từ trước tới nay, bụng của cô ấy luôn cứng rắn và lạnh lẽo, giống như bên trong có một khối băng đông lại vậy.
Mà bây giờ bàn tay to của Lý Cảnh Thiên như một chậu nước ấm, chậm rãi hòa tan khối băng trong cơ thể cô ấy...
Không biết qua bao lâu, khi Kiều Nguyệt Hàm có cảm giác mình đang chìm trong làn nước ấm áp thì đột nhiên cảm thấy lành lạnh, sự ấm áp kia biến mất trong nháy mắt...
Cô ấy mở mắt ra, thấy Lý Cảnh Thiên đã thu tay lại, xoay người đi.
"Bác sĩ Lý, sao anh không xoa nữa?”
"Kết thúc trị liệu.” Lý Cảnh Thiên không quay người lại, chỉ đưa một tờ giấy ra sau lưng.
"Dựa theo phương thuốc này, uống ba đến năm lần thuốc, điều dưỡng một chút là có thể khỏi hẳn.”
Khỏi hẳn!
Ánh mắt Kiều Nguyệt Hàm sáng ngời!
Lúc này cô ấy cảm giác toàn thân mình như có một dòng nước ấm đang chảy xung quanh, không còn giống như trước kia luôn cảm thấy bản thân mình run rẩy vì lạnh.
Cô ấy thật sự khỏi rồi!
Cô ấy kích động túm lấy tay Lý Cảnh Thiên: “Tốt quá đi! Tôi phải cảm ơn anh như thế nào?”
Lý Cảnh Thiên lúng túng ho khan một tiếng.
"Cô mặc quần vào trước đi...”