Hạ Hầu Thanh nhìn hai người đàn ông hùng hổ như thế, trong lòng hơi sợ hãi, nhưng ở thành phố Bạch này có thân phận nhà Hạ Hầu, không ai dám động vào cô ấy, nhất thời không sợ bản thân sẽ gặp nguy hiểm, bèn lấy can đảm nói:
“Vậy các người muốn thế nào?”
Một tên quan sát Hạ Hầu Thanh từ trên xuống dưới.
"Đi cùng anh đây một chuyến, anh sẽ tha thứ cho em.”
Hạ Hầu Thanh hơi cau mày!
Đây là lần đầu tiên có đàn ông nói như thế với cô ấy!
"Cút ngay!”
Nghe thấy cô chửi người, tên kia không giận mà còn cười: “Nghe đồn tiểu thư của ngũ đại gia tộc ai cũng đẹp, ai cũng có giáo dưỡng. Vì sao tiểu thư Hạ Hầu mở miệng một cái là mắng người thế?”
Hạ Hầu Thanh ngẩn ra!
Người đàn ông này biết cô ấy là người của nhà Hạ Hầu nhưng vẫn dám mở miệng khiêu khích!
Xem ra hoàn toàn không phải vì mình đụng vào hắn ta, mà hắn ta tự dựng chuyện!
"Rốt cuộc các người là ai?”
"Cô biết Lý Cảnh Thiên đúng không? Nó bảo chúng tôi tới mời cô đi làm khách.”
Ngay sau đó, Hạ Hầu Thanh ngửi thấy một mùi thơm kì lạ, hai mắt cô ấy tối sầm lại, mất hết ý thức.
Lúc Kiều Nguyệt Hàm rời đi, Lý Cảnh Thiên không ở lại lâu, đi dạo quanh phố Trân Bảo một lúc, sau đó định quay về nhà, nhưng được nửa đường lại nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
"Lý Cảnh Thiên đúng không? Hạ Hầu Thanh đang trong tay bọn tao. Cho mày mười phút, muộn một phút đồng hồ trên mặt cô ấy sẽ có một vết rạch. Nếu như muộn mười phút thì chờ nhặt xác đi!”
Thời buổi này, lừa đảo làm việc cũng bài bản quá, biết anh quen ai, không quen ai.
Chỉ là... Nhiều người như thế mà lại đi chọn Hạ Hầu Thanh. Nếu nói là Quả Nhi, nói không chừng anh còn tin! Đinh!
Âm thanh tin nhắn vang lên, một dãy số lạ gửi một đoạn video tới, bên trong rõ ràng là Hạ Hầu Thanh bị bắt cóc!
Lý Cảnh Thiên tối sâm mặt, nhìn chằm chằm video, phân tích nội dung bên trong.
Kho hàng bị bỏ hoang...
Mặt tường hỏng...
Độ lớn góc chiếu của ánh mặt trời...
Lúc này Hạ Hầu Thanh đang che hai mắt lại, tay chân bị buộc chặt, dựa người vào vách tường cũ nát. Sự kinh hãi trên mặt nói cho cô ấy biết, đây không phải là
trò đùal
Dãy số lạ lại gọi tới, nhưng lần này không đợi đối phương mở miệng, Lý Cảnh Thiên đã lạnh lùng nói:
"Hạ Hầu Thanh có thân phận gì, hẳn là mày biết rõ hơn tao. Tốt nhất là mày nên cầu nguyện cho cô ấy không bị làm sao, nếu không dù nhà Hạ Hầu không ra †ay thì tao cũng khiến mày chết không có chỗ chôn!”
Nói xong anh cúp điện thoại, đạp ga lao đi!
Bên trong kho hàng, bọn cướp cầm điện thoại, nghe âm thanh tút tút truyền ra, ai nấy đứng yên như trời trồng.
Bọn họ... đang bắt cóc mà đúng không? Bị người ta uy hiếp? Tên gầy còm đứng cạnh cũng ngu người theo!
"Đại ca, tình huống như vậy là sao? Sao thằng này ngông nghênh thế? Nó không sợ chúng ta giết con tin à?