Cô ta tỉnh lại từ kiếp nạn nên giờ tóc tai bù xù, toàn thân dính nhớt, đầu óc quay cuồng. Người đầu tiên mà cô ta nhìn thấy khi mở mắt ra chính là Lý Cảnh Thiên.
Cô ta há to miệng muốn nói chuyện, nhưng lại phát hiện cuống họng hơi khàn khàn.
"Anh... Sao anh lại ở chỗ này?"
Trong mắt Âu Dương Hoăng Thái hiện ra vẻ mừng như điên.
Ông đẩy xe lăn đến bên giường Âu Dương Thiến: "Thiến Thiến, cháu nhận ra anh ta đúng không? Vậy cháu nhận ra ông không? Cháu khôi phục ký ức rồi sao?"
Âu Dương Thiến miễn cưỡng quay đầu, mặc dù ánh mắt còn đăm đăm nhưng tốt xấu gì cũng đã khôi phục tỉnh táo.
"Ông nội, cháu làm sao vậy? Sao mọi người lại ở đây?"
Nước mắt Âu Dương Hoằng Thái tuôn trào, thật sự không thể miêu tả được tâm tình của mình.
Thiến Thiến bệnh lâu như vậy, ông đã tìm mọi chuyên gia danh y đến khám và uống không ít dược liệu quý giá. Vì đổi lấy những dược liệu kia mà ông còn bán dự án Thành Đông cho Thượng Quan gia!
Nhưng không ngờ Lý Cảnh Thiên đâm một châm là có công hiệu khởi tử hồi sinh.
Sớm biết vậy ông còn phí công phí sức như thế làm gì?
Cho dù phải quỳ thì cũng quỳ chết trước mặt Lý Cảnh Thiên.
"Quá tốt rồi! Rốt cục cháu cũng khoẻ lại rồi, thật sự quá tốt! Anh Cảnh Thiên, anh thật là thần nhân! Anh thật sự là danh y đỉnh cao của Bạch Thị! Từ nay về sau khi tìm thầy hỏi thuốc tôi chỉ tìm đến anh. Cái gì mà phái học viện, chuyên gia danh y gì đó, tôi không tin nữa!"
Tả Hào như bị tát một cái mạnh vào mặt, hẳn ta thật sự không nghĩ tới Lý Cảnh Thiên lại có năng lực như vậy.
Nhưng hắn ta càng không ngờ là mình học hành gian khổ mười mấy năm rồi chạy ra hải ngoại du học, vốn mong rằng sau khi về nước sẽ đi theo sư phụ gầy dựng cơ nghiệp, nhưng cuối cùng lại dễ dàng bị một cây châm bạc nho nhỏ chôn vùi như vậy.
Tất cả đều do hắn ta quá ngông...
Nhưng hắn ta không cam tâm!
Đây không nên là vận mệnh của hắn ta!
Tả Hào này sinh ra đã là con trời, rồng phượng trong loài người, không thể lại thua một người như vậy.
Nếu như không có Lý Cảnh Thiên thì người bây giờ được Âu Dương Hoằng Thái thừa nhận là danh y đỉnh cao của Bạch Thị chính hắn ta.
"Không, cái này không đúng! Nhất định là thủ thuật che mắt. Các người đừng tin hắn. Âu Dương tiểu thư nhất định chỉ hồi quang phản chiếu thôi, không phải thật sự khôi phục đâu, không tin các người chờ một lúc nữa xem!"
Âu Dương Hoăng Thái lặng lẽ nhìn về phía Tả Hào.
"Tôi còn chưa quên tiền đặt cược vừa rồi của hai bên đâu! Trở về nhắn lại với Trương Nhân, nể tình ông ta vất vã nhiều năm ở Bạch Thị và cũng người của phái học viện nên tôi có thể cho ông ta 24 tiếng để dọn đồ. Nếu ngày mai vào lúc này mà các người còn ở Bạch Thị thì đừng trách Âu Dương gia không khách sáo. Quản gia, tiễn khách!"
Câu này xem như triệt để cắt đứt mọi hi vọng của Tả Hào.
Bị Âu Dương gia và Hoàng Phủ gia liên hợp phong sát thì đời này hắn ta xem như xong rồi.
"Không! Âu Dương lão gia! Không phải như vậy! Ông nghe tôi nói... Hoàng Phủ tiểu thư, Hoàng Phủ tiểu thư! Cô giải thích giúp tôi một chút đi! Không phải cô tin tưởng tôi nhất sao? Cô biết y thuật của tôi như thế nào mà!”