Đúng vậy! €ó người cha ruột nào lại đi hại con gái mình chứ?
Thượng Quan Nam âm u nói: "Lý Cảnh Thiên, tôi thấy người mình hại con gái tôi là cậu mới đúng! Không thì tại sao. nhiều chuyên gia đều bó tay hết cách, cậu vừa đến thì Nhược Hoa liền tỉnh. Nó bị em gái cậu làm té xỉu, tôi thấy là anh em cậu liên thủ hại Nhược Hoa thành như vậy, sau đó thì ra tay vào thời khắc mấu chốt để sau này được dựa dẫm vào Thượng Quan gia chúng tôi!"
Đúng vậy! Mọi người bừng tỉnh, Thượng Quan Nam nói rất có lý.
Đối với một người sinh hoạt ở tầng dưới chót lại không có chỗ dựa vào như Lý Cảnh Thiên thì Thượng Quan gia thật sự là một cây đại thụ tốt nhất.
Lý Cảnh Thiên không nghĩ tới Thượng Quan Nam vô sỉ đến mức này. Nhưng ông ta không kịp chờ đợi muốn úp cái nồi này lên đầu anh chứng tỏ trong lòng có vài phần nóng vội.
Làm như thế càng khiến Lý Cảnh Thiên hoài nghi ông ta.
"Không thể nào là anh ta." Hạ Hầu Thanh đột nhiên mở miệng: “Khi tôi đi tìm Lý Cảnh Thiên thì anh ta cũng không biết Nhược Hoa ngã bệnh. Vẻ mặt kia không giống giả vờ."
Thượng Quan Nam liếc Hạ Hầu Thanh một cái.
"Làm sao tôi biết cô có cùng một phe với hai người bọn họ không?"
Thượng Quan Nhược Hoa vốn còn không biết chuyện gì, hiện tại cũng đã nghe hiểu.
"Cha! Con sinh bệnh là ngoài ý muốn, không liên quan gì đến Thanh Thanh và anh Cảnh Thiên. Cha nói như vậy thật vô lý"
Lý Cảnh Thiên lại nghiêm túc nói: "Cô sinh bệnh không phải ngoài ý muốn."
!!!!
Thượng Quan Nhược Minh lập tức phản ứng lại.
"Không phải ngoài ý muốn? Ý anh là Nhược Hoa sinh bệnh là do có người hại? Có người cố ý hại con bé? Là ai? Anh nói xem rốt cuộc là ai muốn hại em tôi, hại Thượng Quan gial"
Lý Cảnh Thiên thản nhiên nhìn Thượng Quan Nhược Minh, trong lòng có một tia an ủi.
Cha của Nhược Hoa không bình thường, nhưng tối thiểu người anh này còn ra dáng ra hình.
"Nhược Hoa, cô cẩn thận suy nghĩ xem trong thời gian này cô đã tiếp xúc với ai, mua cái gì, ăn thứ gì hoặc là thu được quà gì?"
Thượng Quan Nhược Hoa nghiêng đầu cẩn thận ngẫm nghĩ, lại phát hiện mình không nhớ cái gì cả, chỉ cần cô suy. nghĩ thì đầu sẽ đau như nứt ra.
"Người bệnh vừa tỉnh lại, ý thức còn chưa tỉnh táo, hễ là người có chút kiến thức y học cũng biết không thể suy nghĩ vào thời điểm này. Rốt cuộc anh có biết y thuật không?"
Lý Cảnh Thiên quay đầu lại thì thấy một lão già tóc hoa râm đối diện mình đang nói năng hùng hồn.
Anh nhíu mày. "À, vậy theo ý của ông thì tôi nên làm gì?"
Trương Nhân bày ra vẻ mặt oai vệ hiên ngang mà đi đến trước mặt Lý Cảnh Thiên.
"Tránh ra tránh ra! Một người không có cả giấy phép hành y như cậu có tư cách gì đến đây xem bệnh cho Thượng Quan tiểu thư? Vừa rồi cậu nhân lúc chúng tôi thảo luận bệnh tình mà lẻn vào phòng, trùng hợp ngay lúc cô ấy tỉnh lại thôi. Cậu chỉ đang giành công lao của chúng tôi!"