Nhưng càng khiến người ta đổ xô chạy theo là vì nghe nói bảo vật Tư Nam có một tác dụng rất ghê gớm, đó là dù đang ở chỗ nào nó cũng có thể tự động chỉ rõ phương hướng. Nếu nhỏ một giọt máu của người thân vào la bàn của Tư Nam thì có thể chỉ ra vị trí của người đó vào bất cứ lúc nào để bảo đảm an toàn.
Những thế gia đại tộc có nhiều gia sản ai cũng có khả năng bị bắt cóc. Có Tư Nam trong tay thì không cần sợ hãi nữa.
Nhưng rất đáng tiếc, khi MC mang bảo vật Tư Nam lên thì đám người lại phát hiện chỉ còn cái thìa nằm trên Tư Nam thôi, không có la bàn phía dưới.
"MC, chuyện này là thế nào?"
Rất nhanh đã có người không vui hỏi, dù sao trước đó sàn đấm bốc cũng không nói rõ là bảo vật Tư Nam bị thiếu hụt không đầy đủ.
MC không chút hoang mang mà giải thích: "Bảo vật Tư Nam trải qua ngàn năm nên khó tránh khỏi xuất hiện một chút hư hại. Bây giờ mặc dù không biết tung tích của la bàn, nhưng cái thìa này lại là hàng thật giá thật, vẫn là một bảo bối. Tuy không thể xem xét vị trí của người thân, nhưng mang nó theo bên người để chỉ phương hướng cũng không thành vấn đề."
Mọi người lập tức không còn hứng thú.
Cái này có khác gì la bàn bình thường đâu?
Trên điện thoại ai không có chức năng la bàn, còn cần dùng nhiều tiền mua một cái thìa nát hay sao?
Thượng Quan Nhược Minh nghe xong MC giới thiệu thì cấp tốc chụp mấy bức ảnh rồi gửi qua Wechat cho Tề Thiên.
Theo lý thuyết trong trường hợp như hôm nay thì Tề Thiên phải đi cùng. Nhưng gần đây cha anh ta bị bệnh nằm viện nên không đến được, chỉ có thể dặn dò Thượng Quan Nhược Minh nhìn chằm chằm bảo vật Tư Nam giúp.
Nhưng bây giờ Tư Nam đã bị thiếu hụt nên Tề Thiên cũng hơi do dự, chỉ cho Thượng Quan Nhược Minh giá cả bảy mươi triệu. Nếu vượt qua con số này thì Tư Nam cũng không có giá trị gì quá lớn.
Bởi vì sứt mẻ không được đầy đủ nên giá khởi điểm của bảo vật Tư Nam chỉ là năm mươi triệu. Một vài con em thế gia ở đây gọi giá vài lần thì nâng lên thành sáu mươi lăm triệu.
Thượng Quan Nhược Minh dò xét một vòng, thấy thời cơ đã chín muồi mà bốn gia tộc còn lại cũng không có ý cạnh tranh nên anh ta bình tĩnh nâng bảng lên.
"Bảy mươi triệu."
Trong lòng anh ta cũng khá tự tin. Dù sao đây chỉ là một bảo bối bị thiếu hụt, một là không có giá trị sưu tầm, hai là không có giá trị thực dụng, dù quý giá thế nào, lịch sử lâu đời ra sao thì nó cũng chỉ là một đống đồng nát sắt vụn trong mắt các thương nhân lợi ích lớn nhất này mà thôi.
Không nghĩ tới giá cả bảy mươi triệu vừa được nói ra thì MC đã gửi thông tin lên.
"Vị khách VIP ra giá một trăm triệu!"
Cả sảnh lại kinh hãi!
Khách VIP vung tiền như rác như hôm nay là lần đầu tiên xuất hiện!
Điều này không khỏi khiến người ta hiếu kì, rốt cuộc những vị khách VIP của hôm nay có thân phận gì?
Người đấu giá bảo vật Tư Nam và khô đằng năm mươi năm vừa rồi là cùng một người sao?
Nghe thấy báo giá một trăm triệu, Thượng Quan Nhược Minh cũng chỉ nhíu mày rồi gửi kết quả giá cả cho Tề Thiên qua Wechat, sau đó thì từ bỏ cạnh tranh.
"Cháu trai, cháu gái!" Âu Dương Thành tan tiệc thì đi đến bên cạnh hai người, bày ra vẻ mặt tươi cười. Ông ta vừa giao một trăm triệu tiền đặt cọc nên có chút đắc ý.
"Ai cũng nói Thượng Quan gia các cháu là ông lớn đứng đầu của ngành y dược Bạch Thị chúng ta, đã làm ông lớn thì phải có gan dạ, sao lại không dám mua cả một cây khô đằng năm mươi năm chứ? Để tôi nói cho nghe, làm ăn không thể keo kiệt như vậy được."
Trên mặt Thượng Quan Nhược Minh tràn đầy căm hận.
Mặt ngoài Âu Dương Thành nói họ không dám mua, nhưng thật ra là đang châm chọc địa vị của Thượng Quan gia không bằng Âu Dương gia!
Âu Dương Thành này luôn thích đạp lên đầu nhà bọn họ!
Gã phát tướng cũng mặt đầy đắc ý, không chút che giấu ánh mắt dâm tà của mình.
"Thượng Quan tiểu thư, cô thua rồi. Tôi đặt sẵn phòng khách sạn chờ cô đấy."
Lời còn chưa dứt thì chỉ cảm thấy đằng sau truyền đến một luồng khí tức cực kỳ kinh khủng.