Cuộc thi ngầm không thể so với trận đấu không chính thức, bất cứ ai tới nơi này tham gia thi đấu thì tàn nhẫn ác độc thôi là chưa đủ, mà còn bắt buộc phải vứt bỏ tất cả nhân tính và tôn nghiêm.
Chính vì vậy mà khi khán giả nghe thấy Lý Cảnh Thiên nói câu đó thì đều lập tức cười phá lên một trận!
Ở đấu trường ngầm vốn đã có rất hiếm phụ nữ. Lại càng khỏi phải nói đến quả ớt nhỏ này đây, không biết có bao nhiêu con mắt đều đang nhìn chằm chằm vào cô ta, chờ xem kết quả của cô ta.
Nếu như thắng thì đương nhiên không có gì để nói.
Nếu như thua... Thì Phỉ Đầu tuyệt đối sẽ không che chở cô ta nữa. Đến lúc đó, chẳng ai dám bảo đảm sẽ xảy ra chuyện gì.
Đối mặt với thái độ phách lối của Kỷ Hiểu Hà, Lý Cảnh Thiên lại cù nhây rất thành thạo điêu luyện, nhưng Quan Lỗi lại không vui.
"Phỉ Đầu, thi đấu quyền anh ngầm từ trước đến nay vẫn luôn là đàn ông, cậu để một người phụ nữ tham gia vào rốt cuộc là có ý gì đây?"
Phỉ Đầu nhìn về phía Kỷ Hiểu Hà phía trên đài, trong giọng nói có chút đê hèn.
"Tôi cũng vì muốn tốt cho thi đấu quyền anh thôi. trận đấu không chính thức có u Dương Thành tham gia, thu hút rất nhiều sự chú ý. Cuộc thi nội bộ sao có thể thua kém thể diện được. Hơn nữa, Kỷ Hiểu Hà thì sao chứ? Vừa nấy anh cũng thấy tài nghệ của cô ấy rồi. Nếu như thắng thì đó đúng là phá vỡ kỷ lục của võ đài quyền anh ngầm!"
Quan Lỗi nhìn về phía Phỉ Đầu, trong ánh mắt đầy sự dò xét.
Vì thi đấu quyền anh?
Anh ta mà cũng có lòng tốt vậy sao?
"Tôi không tin cô ta sẽ chiến thắng." Vẻ mặt Quan Lỗi nghiêm túc.
Chưa nói tới kỹ năng của Lý Cảnh Thiên còn cao hơn cô ta mấy bậc, mà qua quan sát của Quan Lỗi, chiêu thức của Kỷ Hiểu Hà mặc dù tàn nhẫn nhưng lại cực kỳ mạo hiểm. Chiêu nào trông cũng có vẻ tốc độ rất nhanh, nhưng thực chất đều không được thể hiện hết mức.
Những chiêu thức thế này chỉ cần hơi để lộ sơ hở chút thôi cũng vô cùng dễ bị đánh bại.
Sở dĩ mọi người đều bị dọa sợ, thứ nhất là vì cô ta vừa lên đã bẻ gấy cổ một người đàn ông luôn rồi. Ngoài ra, tốc độ của cô ta che giấu sơ hở của bản thân. Trước mắt thì những người đối chiến với cô ta vẫn chưa có ai có thể phát hiện.
Nhưng mà đến cả chính anh ta còn có thể phát hiện ra gì đó thì không thể nào có chuyện Phỉ Đầu và Ba Thái không nhìn ra được.
Quan Lỗi chắc chắn Kỷ Hiểu Hà sẽ không thắng, Phỉ Đầu cũng sẽ không nổi giận, mà là đang nói một cách sâu xa rằng:
"Nếu thua thì chẳng phải càng tốt hay sao?"
Quan Lỗi biến sắc!
Trong trận đấu không chính thức, mặc dù Tần Cảm bị gấy mất hai cánh tay, hấp hối, nhưng chỉ cần anh ta vẫn chưa chết, Lý Cảnh Thiên chưa lên tiếng thì cuộc thi vẫn phải tiếp tục.
Chỉ vì trong thi đấu quyền anh có một quy định bất thành văn. Đó chính là...
Người thua thì phải nghe theo mệnh lệnh của người thắng vô điều kiện!
Cuộc thi nội bộ cũng như thết
Trên võ đài, Kỷ Hiểu Hà cũng không đỏ mặt thẹn thùng bởi lời trêu chọc của Lý Cảnh Thiên, mà ngược lại, dường như do cô ta khơi dậy sức mạnh vô hạn của mình.
"Cho dù bản chất là một người đàn ông, nhưng đến cả lên đài mà cũng không dám, mày không hề xứng đáng được coi là đàn ông!"
Lý Cảnh Thiên từ từ đứng dậy, nhìn từ trên cao xuống.
"Tôi vừa nói không dám, không phải không dám lên đài. Mà là... Không dám nhìn cảnh người đẹp bị đánh bại."
Nói xong, anh nhón chân một cái, cả người anh bay lên không trung! Tất cả mọi người chỉ cảm thấy trước mặt có một luồng sáng trắng!
Lúc mở mắt ra lần nữa thì Lý Cảnh Thiên đã ở trên võ đài rồi! 1
Mọi người kinh ngạc!
Tôi tới đây xem thi đấu quyền anh!
Nhưng mà cái tên này lại còn biết cả dịch chuyển tức thời à?!
Trên võ đài, trong mắt Kỷ Hiểu Hà tràn đầy kinh ngạc, nhưng ngay sau đó là sự nghiêm túc vô cùng.
"Ra tay đi! Hôm nay tao phải báo thù cho sư huynh tao!" Nói xong, cô ta lập tức chạy như bay, lao về phía Lý Cảnh Thiên.
Gió từ nắm đấm đột nhiên ùa tới, dường như ngay cả không khí cũng bị xé nát! Lý Cảnh Thiên không thể không công nhận rằng quả thật cô gái này có chút thiên phú, có điều...
Ầm!
Lý Cảnh Thiên không ra tay, mà chỉ duỗi tay ra mạnh mẽ đón nhận năm đấm này.
Tiếng kêu thảm thiết trong dự đoán không vang lên, mà lại giống một nắm đấm đấm vào bông. Kỷ Hiểu Hà ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy phẫn nộ!
"Vì sao không ra chiêu? Mày chơi tao à?" Vẻ mặt Lý Cảnh Thiên có hơi bất đắc dĩ.
Thời buổi giờ mấy cô gái cứ mở miệng ra là toàn mấy từ hổ báo cáo chồn, khiến anh còn thấy ngượng ngùng.
"Haiz, cô gái à, lời nói ra là phải chịu trách nhiệm. Mặc dù tôi rất muốn chơi cô, nhưng trước mặt nhiều người thế này, cô lại gấp như khỉ như thế, tôi khó xử lắm đó!"
Kỷ Hiểu Hà giận dữ! Lại tiếp tục tung một chưởng!
Trong ánh mắt cô ta lóe lên vẻ điên cưồng vô cùng.
Lần này, cô ta đã dùng một trăm phần trăm công lực!