Phan Bưu nổi giận đùng đùng nhìn đám thủ hạ, trên người không ngừng toả ra khí lạnh.
Tông Hải là người có công lực cao nhất dưới tay anh ta, lần này để Tông Hải dẫn người đi Bạch Thị đoạt bảo vật, một là vì tranh công với môn chủ, hai là do
một nguyên nhân khác.
Tuổi tác của môn chủ đã cao, mấy tháng trước đã truyền ra tin tức ông muốn lập môn chủ mới.
Mà ứng cử viên là anh ta và một đà chủ khác, Ô Kim.
Từ nhỏ anh ta đã đi theo môn chủ, coi ông giống như cha con. Từng ấy năm anh ta tận tâm tận lực vì Dao Môn và lập không ít công lao.
Nhưng Ô Kim kia là cái thá gì?
Không chỉ thời gian nhập môn muộn hơn mà cả năng lực cũng kém hơn anh ta. Chẳng qua là may mắn mới leo lên được chức đà chủ, nếu không Ô Kim có tư cách gì cạnh tranh vị trí môn chủ với anh ta chứ?
Nhưng mặc dù nói như vậy, Phan Bưu lại không dám buông lỏng.
Ân tình phải nhắc, công lao phải so. Quan trọng nhất vẫn là phải lập công lớn trong thời gian ngắn.
Cho nên khi anh ta biết thế giới ngầm Bạch Thị sẽ xuất hiện một chí bảo thì lập tức phái Tông Hải dẫn người đến Bạch Thị, cũng vì muốn ngư ông đắc lợi.
Không nghĩ tới tôn chủ mới nhậm chức kia lại ngang tàng dám vả mặt luôn Dao Môn. Không chỉ không giành được bảo vật mà còn tổn thất một Đại tướng.
Hỏi sao anh ta không tức giận?
"Ha ha ha ha ha." Một tiếng cười ngông cuồng truyền vào từ ngoài cửa: “Nghe nói anh cả đang nổi giận nên tôi cố ý đến xem. Anh cả, không bị tức điên đó chứ? Tức giận với người phía dưới làm gì, không bằng tôi hiếu kính cho anh một người phụ nữ, đảm bảo da trắng xinh đẹp, tính cách vui vẻ chịu chơi, tuyệt đối có thể ngồi lên tự nhún."
Phan Bưu nhướng mày: "Cậu tới đây làm gì?"
Ô Kim như hoàn toàn không nhìn thấy nét mặt của anh ta, tùy tiện tìm một vị trí rồi dửng dưng ngồi xuống như đến nhà mình.
"Nghe nói gần đây anh cả làm việc không thuận lợi đúng không? Tôi cố ý đến đây hỏi thử xem có gì cần thằng em này hỗ trợ không thì cứ việc nói."
"Không cần." Phan Bưu lạnh lùng nói: “Chuyện của chúng tôi có người trong Đà đi làm, cậu tự lo cho mình đi thì tốt hơn."
Ai ngờ Ô Kim lại đắc ý lấy ra một cái túi.
"Hay anh cả xem thử trên giấy này viết cái gì trước thì sẽ không tức giận như vậy."
Phan Bưu nhíu mày lại: "Cậu lại làm trò gì vậy?" Ô Kim nhún vai: "Tôi đâu muốn làm gì, đây là ý của môn chủ." Môn chủ?
Phan Bưu thầm nghĩ không hay nên lập tức nhận lấy cái túi rồi mở ra xem, đó là một lá thư ủy thác.
Đại ý là gần đây môn chủ bị bệnh, thân thể khó chịu, công chuyện lớn nhỏ gì trong môn đều do Phân đà chủ Ô Kim đại diện, không người nào được dị nghị.
Oanh!
Giống như một tia sét làm đầu Phan Bưu nổ vang.
Sao môn chủ lại giao tất cả mọi chuyện trong môn cho Ô KimI
Sao lại như vậy?
Càng đáng sợ chính là chuyện lớn như vậy mà anh ta không biết gì cả.
"Cái này nhất định là cậu ngụy tạo. Nếu môn chủ muốn gì cũng sẽ thương lượng với tôi, tuyệt đối không tự mình quyết định như vậy!"
Nhưng Ô Kim lại nhìn anh ta như thằng đần.
"Anh cả ơi anh cả, đừng trách thằng em này không nhắc nhở anh. Dù là ai thì chỉ cần làm lão đại cũng không hi vọng bị thuộc hạ của mình can thiệp quá nhiều. Anh ấy à, là do làm nhiều quá nên mới bị môn chủ ghét bỏ. Thôi được rồi, hiện tại tôi có tư cách hỏi phân đà của anh làm sao rồi đúng không? Họ lại sai phạm gì mà bị anh trừng phạt như thế? Mà Tông Hải đâu?”
Phan Bưu cau chặt mày lại thành một đường rãnh, nhìn ý cười trên khóe mắt Ô Kim thì lập tức hiểu ra.