Sau khi lấy một bộ quần áo mới, Du Tiểu Mặc mới sờ lên giọt nước mắt này, chỉ trong một cái chớp mắt, cả người hắn đã lọt vào trong không gian.
Lúc này, điểm tiếp đất không phải là trong hồ nước nữa, mà là ngay bên cạnh hồ, đây là kết luận hắn rút ra được sau khi vất vả thí nghiệm cả tối qua, hóa ra chỉ nghĩ thôi là có thể vào được.
Thả lòng toàn thân đi tắm rửa, Du Tiểu Mặc tiện thể giặt sạch quần áo. Xét tới việc sau này sẽ thường xuyên tắm rửa ở đây, từ sáng Du Tiểu Mặc đã chuyển vào một cái giá trúc, sau khi tắm xong thì phơi quần áo lên trên, như thế ngày mai đi vào cũng không cần mang đồ để thay.
Làm xong hết việc, thời gian vẫn còn nhiều, Du Tiểu Mặc quyết định dạo quanh mảnh không gian này một lần.
Cho tới bây giờ, hắn mới chỉ khám phá ra được một điểm tốt của không gian này, đó là tắm rửa, nhưng mà mảnh không gian này cũng quá là đơn giản, liếc một cái, không phải là hồ nước thì sẽ là bãi cỏ, hoàn toàn không còn thứ gì khác nữa.
Vốn nghĩ rằng mảnh không gian này sẽ có chỗ thần kì nào đó, nhưng mà sau khi Du Tiểu Mặc đi dạo một vòng, cũng chẳng phát hiện gì hết.
Một hồ nước, còn có một mảnh đất xung quanh, có thể làm gì đây?
Du Tiểu Mặc ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, lại cúi đầu xuống nhìn đám cỏ mọc lên dồi dào sức sống, đột nhiên kêu ‘A’ một tiếng.
“Đúng rồi, đúng rồi, thì ra còn có tác dụng này, tại sao trước kia mình không nghĩ tới nhỉ?” Du Tiểu Mặc phấn kích đi qua đi lại, ngạc nhiên gõ gõ đầu mình, như thể hắn đã bỏ sót chuyện gì quan trọng lắm, một lát sau, hắn mới đưa ánh mắt tập trung vào đồng cỏ dưới chân.
Cuối cùng hắn cũng nhớ ra rồi, lúc ăn cơm trưa, vị Triệu sư huynh kia mới nói. Quy định của Đan Hệ là cứ mỗi đệ tử trở thành đan sư cấp bốn sẽ được phân cho một khối đất, có thể dùng khối đất kia để gieo trồng linh thảo, tuy rằng không lớn lắm, nhưng đó là ước mơ của mọi đệ tử, dù sao sau khi đã có đất, bọn họ sẽ chẳng cần phải làm việc hay xuống núi mua linh thảo có sẵn nữa.
Phải biết, tuy rằng linh thảo cấp hai không quý hiếm gì, nhưng nếu ngày nào cũng cần dùng tới, kể cả người có tiền cũng không chịu nổi, đừng nói là linh thảo cấp ba.
Cho nên có được một mảnh đất của riêng mình là tốt nhất.
Du Tiểu Mặc nhìn bãi cỏ trải dài xung quanh mình, chẳng phải đã có sẵn đất đây sao, vậy mà hắn phải mất hai ngày chỉ để lo lắng về việc tích lũy điểm cống hiến.
Hiện tại hắn đã khẳng định chắc chắn được một điều, mảnh không gian này chính là giọt nước mắt màu xanh ở trước ngực hắn.
Tuy rằng không biết vì sao trong đấy lại có một vùng không gian, nhưng nếu nó phát triển ở trong cơ thể hắn, như vậy chỉ cần giọt nước mắt này không có việc gì, mảnh không gian này sẽ mãi mãi không biến mất, vì thế, nếu hắn gieo trồng linh thảo ở trong này, hoàn toàn không sợ bị người khác phát hiện.
Nghĩ là làm, Du Tiểu Mặc lập tức xắn tay áo, chuẩn bị nhổ cỏ.
Tuy rằng nhổ cỏ là một việc vô cùng mệt mỏi, nhưng cứ nghĩ đến việc mình sắp có một miếng đất lớn thiệt là lớn, Du Tiểu Mặc lại thấy phấn khởi, niềm vui này biến thành động lực, vì vậy chờ đến khi hắn nhổ hết cỏ trong phạm vi mười mét vuông, hắn đã mệt mỏi tới mức không cử động nổi ngón tay.
Một phần cày cấy, một phần thu hoạch! Người xưa dạy không sai mà!
Chất đám cỏ dại vào thành một đống, Du Tiểu Mặc cởi quần áo bẩn trên người, nhảy xuống hồ tắm lại lần nữa, sau đó mới ra khỏi không gian.
Lúc nằm trên giường, Du Tiểu Mặc cảm giác cả người vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, dường như cái bộ dạng mệt mỏi sắp chết sau khi nhổ cỏ kia chỉ là ảo giác, việc này làm cho hắn tiếp tục cảm thán về sự thần kỳ của hồ nước.
Mấy ngày tắm hồ liên tục, hắn đã phát hiện một việc. Đó chính là nước trong hồ có tác dụng khôi phục thể lực và tinh thần, giống như lúc này, rõ ràng đang cực kỳ mệt mỏi, nhưng sau khi tắm xong, hắn lại cảm giác chưa từng tỉnh táo đến thế, giống như chưa bao giờ dùng hết sức lực vậy.
Nghĩ thế, Du Tiểu Mặc không nhịn được mà cười trộm, ôm chặt gối trong ngực, hắn có cảm giác mình nhặt được bảo bối rồi, cảm nghĩ càng vui, vậy mà ngủ quên mất.
Ngày hôm sau, trời chưa sáng hắn đã tỉnh.
Chưa tới thời gian lên lớp, Du Tiểu Mặc lấy mấy quyển sách xem qua một lượt, xác định mình đã thuộc làu làu, hắn mới ôm sách tới Tàng Thư Các.
Lần tới Tàng Thư Các này, việc đầu tiên phải là trả lại bốn quyển sách đã mượn, còn việc thứ hai, đương nhiên là mượn thêm vài quyển nữa.
Chỉ là hắn sợ lỡ mượn quá nhiều, vị lão giả trông coi Tàng Thư Các sẽ có ý kiến, cho nên hắn định trả lại sách rồi mới mượn thêm.
Người gặp chuyện vui nên tinh thần thoải mái, Du Tiểu Mặc cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà đi một con đường quá vui vẻ, coi chừng tới chỗ rẽ sẽ gặp phải chuyện bất hạnh, cho nên khi nghe thấy tiếng hai người đang nói chuyện cách một bức tường, hắn có xúc động muốn tự đâm thủng lỗ tai mình.
Hắn cứ cho rằng mấy thứ âm mưu quỷ kế trên phim chả liên quan gì tới mình, thậm chí vĩnh viễn không bao giờ gặp phải, nhưng giờ hắn nhận ra, hóa ra cũng có thể gặp dễ như vậy.
“Đại sư huynh, rõ ràng tiểu sư muội rất thích huynh, tại sao huynh vẫn đối xử với nàng xa cách như vậy?”
Xem thêm...