Mục lục
Truyền thuyết về phu nhân của chúa tể <Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân>
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Du Tiểu Mặc hơi hoảng hốt, nhưng trên mặt không hề biểu hiện, hắn ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Là sao, trên người ta có bảo bối gì, lại có thể làm các ngươi cố ý chạy từ vị diện cao cấp xuống?”

Thiếu niên dứt khoát nói: “Không biết.”

Du Tiểu Mặc kinh ngạc, “Các ngươi cố ý chạy tới bắt ta, nhưng lại không biết là thứ gì, chẳng lẽ sau lưng các ngươi có người sai khiến, kẻ kia không nói cho các ngươi sao?”

Thiếu niên liền nói ngay: “Đã bị ngươi phát hiện, vậy cũng đành chịu.”

Du Tiểu Mặc kiên quyết bày ra vẻ mặt khinh bỉ, “Ngươi nghĩ ta ngu lắm hả.”

Thiếu niên: “…”

Du Tiểu Mặc bình tĩnh nói: “Kiên nhẫn của ta có hạn, ngươi nếu dám quanh co lòng vòng, không trả lời thẳng vào câu hỏi, ta sẽ cắt một ngón chân của ngươi.”

Đương nhiên, bản thân hắn vẫn chưa tàn nhẫn tới vậy, nhưng đe dọa và thực tế khác nhau mà. Khóe mắt thiếu niên giật một cái, rõ ràng là từ đầu tới đuôi cũng chỉ có một mình ngươi nói. Du Tiểu Mặc lại nói: “Được rồi, bây giờ thực sự vào vấn đề chính nè…” Còn chưa nói xong, bả vai đột nhiên bị ai đó vỗ.

Du Tiểu Mặc quay người, vừa nhìn thấy Lăng Tiêu đã sợ hãi kêu một tiếng, “A, sao anh cũng tới đây?”

Lăng Tiêu ban cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, “Đã hỏi xong.”

Du Tiểu Mặc gượng cười, “… Sao mà nhanh thế hả?”

Hắn vừa mới bắt đầu hỏi…

Lăng Tiêu nói: “Đừng đánh đồng ta với em, một người ngốc là đủ rồi.”

Du Tiểu Mặc: “…”

Lăng Tiêu lại nói: “Tránh ra, ta sẽ hỏi.”

Du Tiểu Mặc dẩu môi, “Đừng, thực ra em cũng hỏi được…”

Lăng Tiêu nhìn hắn, không hề nhân nhượng: “Với chỉ số thông minh của em, nói không chừng sẽ bị hắn cắn ngược lại, hơn nữa trong đầu ta đã có ý định rồi.”

Thật là đáng ghét! Đừng có mà công kích chỉ số thông minh của người khác nha. Cuối cùng Du Tiểu Mặc vẫn phải ủ rũ lui ra, hắn biết Lăng Tiêu không nói sai, tạm thời chưa nói đến vấn đề chỉ số thông minh, thì Lăng Tiêu cũng là người của vị diện cao cấp, nếu y hỏi có thể bắt được trọng điểm dễ hơn.

Lăng Tiêu liếc nhìn Du Tiểu Mặc không tình nguyện đằng kia, lúc này mới chuyển chú ý qua người thiếu niên, ánh nhìn sâu xa, “Được rồi, ngươi có thể nói.”

Thiếu niên có chút sợ y, “Nói gì?”

Lăng Tiêu đứng từ trên liếc nhìn xuống gã, đột nhiên cười: “Nói tất cả những chuyện ngươi biết, ta không muốn hỏi từng câu, ngươi muốn biết nguyên nhân không?”

Thiếu niên rùng mình, quả nhiên người nam nhân này không phải hạng xoàng, lợi hại hơn cái tên Du Tiểu Mặc luôn tự động nói lạc đề kia nhiều.

Đưa mắt nhìn về phía y, gã còn chẳng dám nói dối nửa câu, hơn nữa cho dù gã biết Thành thúc nói dối, nhưng bọn chúng còn chưa thông khẩu công, nếu như có một câu sai, y sẽ thực sự xuống tay với chúng.

“Đúng như những gì ta mới nói, ta thật sự không biết trên người Du Tiểu Mặc có bảo bối gì, chúng ta chúng ta tới tìm hắn là vì nghe trộm được tin tức…” Thật ra thiếu niên và Đông Thần đều từ một thế lực, cũng là thế lực đứng sau lưng Âm Dương Cốc, gia tộc Xích Huyết, gia tộc Xích Huyết có một thế gia vọng tộc, chính là họ Du của Du Tiểu Mặc, chỉ có những đệ tử hạch tâm hay người có cống hiếm mới có vinh dự được dùng cái họ này.

Gia tộc Xích Huyết là một thế lực lớn ở vị diện cao cấp, gia lớn nghiệp lớn, đương nhiên là không thể thiếu được sự cạnh tranh trong nội bộ. Hai mươi năm trước, gia chủ của gia tộc Xích Huyết đột nhiên tuyên tố muốn chọn gia chủ mới, với địa vị của gia tộc Xích Huyết ở vị diện cao cấp, sau khi lên làm gia chủ đương nhiên sẽ trở thành người ngự trị vạn vạn thuộc hạ. Bởi vậy tin tức này vừa truyền ta, toàn bộ gia tộc Xích Huyết đều sôi trào.

Rắc rối trong gia tộc Xích Huyết khó gỡ, số lượng những kẻ có dã tâm bừng bừng cũng không ít, ai nấy đều mơ ước tới vị trí gia chủ, cho nên gia chủ lúc đó liền đưa ra một yêu cầu.

Nếu ai có thể tìm được báu vật truyền tộc bị mất, người đó sẽ trở thành gia chủ của gia tộc Xích Huyết, nhưng do công tác bảo mật của gia tộc Xích Huyết khá tốt, ngoại trừ một số người, ít ai có thể biết báu vật truyền tộc bị mất kia là cái gì, chỉ biết đó là một thứ có bề ngoài rất giống một viên bảo thạch màu lam.

Vì địa vị gia chủ, những người kia liều mạng nghe ngóng tin tức. Hai mươi năm sau, rốt cục thì bọn hắn cũng tìm được một ít giấu vết để lại. Báu vật truyền tộc bị một gã đệ tử hạch tâm của gia tộc Xích Huyết mang đến vị diện trung cấp, hơn nữa còn để lại ở đó, giao cho con cháu của hắn. Thiếu gia là con trai của cốc chủ Âm Dương Cốc, ngẫu nhiên nghe lén được phụ thân nói chuyện với người khác, liền xung phong mang theo gã trung niên nọ và hai tên hộ vệ tới vị diện trung cấp.

Bởi vì đây là một sự kiện bí mật, phụ thân của thiếu niên lo lắng sẽ bị người khác biết rõ, chỉ nói cho hắn biết đại khái, cho nên những gì thiếu niên biết cũng không nhiều. Ban đầu là cả đám dự định bắt được Du Tiểu Mặc rồi, sẽ ép hắn giao bảo bối ra, nào nghĩ trộm gà không được còn mất nắm gạo, đã thế còn cho khiến bản thân mình bị bắt mất.

Du Tiểu Mặc kinh ngạc. Nếu như thiếu niên này nói thật, hai mươi năm trước, cũng trùng hợp là thời gian người nam nhân kia rời bỏ hai mẹ con Giang Đào Nhi. Nếu thế, có lẽ là vì nguyên nhân gì đó, nên người nam nhân kia mới phải để hai mẹ con họ ở lại.

Nói cả buổi, thì ra thân thế của hắn còn phức tạp hơn cả Lăng Tiêu nữa.

“Thế nào?” Du Tiểu Mặc nhìn về phía Lăng Tiêu.

“Ừm, trên cơ bản thì nhất trí.” Lăng Tiêu gật đầu nói.

Hai người đều không chắn chắn liệu người còn lại có nói dối hay không, cho nên đành phải ăn ngay nói thật. Nghe vậy, thiếu niên lập tức thở phào một tiếng, “Những gì ta biết đều đã nói cho các ngươi rồi, bây giờ, các ngươi có thể thả chúng ta chưa.”

Lăng Tiêu nói: “Không được, nếu như thả các ngươi, sau khi các ngươi trở về nhất định sẽ nói cho những kẻ khác.”

Thiếu niên giận tái mặt, “Chẳng lẽ các ngươi còn muốn giết người diệt khẩu, đừng quên, chúng ta là người của gia tộc Xích Huyết, nếu như cha ta biết, cả đời này các ngươi cứ đợi bị đuổi giết đi.” Sở dĩ lúc trước bọn chúng kể chuyện của gia tộc Xích Huyết cho hai người nghe, cũng là vì muốn họ sinh ra lòng kiêng kị, rồi thả người.

Thế nhưng mà, theo ý tứ của người nam nhân này, hình như không có ý định thả bọn chúng, “Ta biết, chẳng phải ngươi mới nói tới gia tộc Xích Huyết sao, cũng không phải là chưa từng nghe tới, thả các ngươi thì cũng được, chỉ cần câu trả lời của ngươi có thể làm ta thỏa mãn, hơn nữa phải lập lời thề tâm ma không nói chuyện của chúng ta cho bất cứ kẻ nào.”

Sắc mặt thiếu niên biến động, đây cũng là lần đầu tiên bị ép thề, nhưng… “Được, các ngươi đã nói thì đừng lật lọng.”

Lăng Tiêu cười cười, “Yên tâm, lời nói của ta cũng như nước đã hắt ra ngoài.”

Không! Du Tiểu Mặc cảm thấy một thế giới không thể dùng khoa học để giải thích như nơi này, nhất định sẽ có cách để lấy lại nước hắt ra ngoài, chẳng biết liệu Lăng Tiêu có định giở trò lừa gạt nữa không.

Rõ ràng thiếu niên không phải là một người dễ bị gạt, gã nói: “Ngươi thề đi.”

Du Tiểu Mặc: “…” Lão huynh à, thề càng không đáng tin cậy hơn.

Lăng Tiêu liếc nhìn gã, dáng cười trên khóe miệng như đang giễu cợt ý nghĩ hão huyền của gã, “Đừng có được một tấc lại muốn tiến một bước, mạng của các ngươi đang nằm trong tay ta.”

Thiếu niên xanh cả mặt. Lăng Tiêu nói tiếp: “Cái kẻ gọi là Đông Thần kia, thận phận của hắn trong gia tộc Xích Huyết là gì?”

Sắc mặt tái nhợt của thiếu niên biến thành kinh ngạc, “Ngươi đã giao thủ với hắn?” Tại gia tộc Xích Huyết, thực lực của Đông Thần có thể xếp vào mười hạng đầu, hơn nữa Đông Thần còn có một con Đế Vương Thú, nếu như bọn họ đã giao thủ, nói không chừng Đông Thần cũng bại dưới tay y rồi.

Lăng Tiêu tiếc nuối nói: “Đáng tiếc là để hắn chạy thoát.”

Thiếu niên rùng mình, lúc này trong lòng mới sinh ra một sự khiếp sợ nồng nặc, gã cố lấy lại bình tĩnh, không dám đòi hỏi nam nhân nữa, nhân tiện nói: “Trong gia tộc Xích Huyết có bốn Thần, theo thứ tự là Thần của bốn hướng, Bắc Thần có thực lực mạnh nhất, thực lực của Đông Thần yếu nhất, nhưng mà, uy danh của Đông Thần ở gia tộc Xích Huyết không nhỏ, trực tiếp vâng mệnh con trai thứ tư của gia chủ, tin tức ngươi ở vị diện trung cấp cũng là lấy được từ chỗ hắn.”

Du Tiểu Mặc không cam lòng nghe hai người nói chuyện, cướp lời Lăng Tiêu để hỏi: “Trừ ngươi và Đông Thần ra, thì còn có người nào của gia tộc Xích Huyết tới nữa.”

Thiếu niên lắc đầu, “Ta cũng không biết, thế lực bên trong gia tộc Xích Huyết rắc rối khó gỡ, rất nhiều người đều không đơn giản như vẻ ngoài, mỗi người bọn họ đều có nguồn tin riêng của mình.”

Lại hỏi thêm một việc, nhưng những gì thiếu niên nói không có giá trị lắm. Chỉ là cuối cùng thì họ cũng biết rõ thân phận của kẻ địch rồi, nếu sau này đi tới vị diện cao cấp, thì có 99,99% khả năng gia tộc Xích Huyết sẽ trở thành kẻ thù của họ.

Sau đó, Lăng Tiêu bắt đám người kia thề, rồi để chúng lập tức rời khỏi đại lục Long Tường.

Nhiệm vụ thất bại làm thiếu niên bị sa sút tinh thần, trước kia gã còn tự tin lắm, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng từ sau khi biết Đông Thần cũng thua trong tay nam nhân này, hắn liền bỏ ý định.

Tuy rằng báu vật truyền tộc có thể giúp vị đại nhân mà phụ thân ủng hộ ngồi lên ngôi vị gia chủ, nhưng nếu mất cả mạng thì chẳng đáng.

Du Tiểu Mặc nhìn hướng đám người kia rời đi, quay đầu nhìn về phía lăng Tiêu, “Cứ để chúng thoát như vậy có ổn không?”

Lăng Tiêu mỉm cười, “Nếu em muốn diệt khẩu, thì ta sẽ giết bọn chúng ngay.”

Mặt Du Tiểu Mặc xạm lại, “Cái đó thì thôi đi, làm người phải giữ lời.”

“Hả?” Lăng Tiêu liếc nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy vui vẻ, “Tiếc ghê nha, nguyên hình của ta lại là yêu thú kìa.”

Du Tiểu Mặc: “…” Lúc trước cứ coi y là người mãi, đã thành thói quen rồi, bây giờ đột nhiên biết được nguyên hình của y thực ra là một con yêu thú, đầu óc tạm thời không theo kịp…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK