Mục lục
Truyền thuyết về phu nhân của chúa tể <Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân>
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau ngày đó, tâm tình của Du Tiểu Mặc đã xảy ra biến hóa không nhỏ chút nào.

Lần đầu tiên hắn nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ giữa hắn và Lăng Tiêu, vốn khởi đầu là vì hắn lật tẩy được lớp vỏ ngụy trang của Lăng Tiêu cho nên hai người mới phải lên cùng một con thuyền, chỉ là rất nhiều chuyện xảy ra sau này, mối quan hệ giữa hắn và Lăng Tiêu không còn đơn thuần là người uy hiếp và người bị uy hiếp nữa.

Nếu nói hai người là bạn bè thì cũng không phải, làm gì có người bạn nào lại làm mấy hành vi mập mờ tới vậy? Du Tiểu Mặc vô thức nhớ tới cái vẻ mặt cười đến là nham hiểm của Lăng Tiêu khi túm được tiểu đệ đệ của hắn.

Hắn lập tức bị tưởng tượng của mình làm cho máu mũi phun trào, ấn tượng quá sâu sắc, xin cho phép hắn khôi phục lại thanh máu để chính đốn suy nghĩ của mình.

Hậu quả của việc nghĩ vớ vẩn chính là hắn không thể ngủ được, tuy rằng hắn cũng thường xuyên không ngủ.

Tối hôm đó, Du Tiểu Mặc nằm trên giường lăn qua lộn lại, rõ ràng muốn ngủ như tinh thần vô cùng tỉnh táo, hai mắt mở to nhìn trần nhà đen thui, đầu óc xoắn xuýt lại thành một mớ rối bời, hai chữ Lăng Tiêu lập lòe tỏa sáng, ngoại trừ hai chữ này hắn không thể nghĩ qua chuyện nào khác.

Du Tiểu Mặc bắt chéo chân, nếu có cọng cỏ khô ở đây, nói không chừng hắn sẽ ngậm nó vào trong miệng rồi ra cái vẻ nhị thế tổ cà lơ phất phơ ấy chứ, đáng tiếc là hắn không có tư chất để làm nhị thế tổ.

Nhưng thời gian trôi qua, trong đầu Du Tiểu Mặc cũng dần dần hiện lên một cái gọi là bản đồ về mối quan hệ của bọn họ.

Giả thiết quan hệ của hắn với Lăng Tiêu là chủ tớ, đây là khởi đầu, bởi vì đúng là ngay từ đầu hắn bị Lăng Tiêu kiểm soát.

Về sau vì Lăng Tiêu biết được bí mật của hắn, cho nên quan hệ giữa bọn hắn lại từ từ biến chất, không còn là chủ tớ nữa, mà Lăng Tiêu có vẻ cũng không hề đối xử với hắn như đầy tớ người hầu các kiểu, thường xuyên chạy qua chỗ của hắn, thậm chí vì hắn muốn tăng thực lực còn moi đâu ra một quyển công pháp tu luyện sức mạnh linh hồn, cho dù cách làm của y lúc ấy giống như vì được lợi cho bản thân y mà thôi.

Sau đó, bọn họ cùng xuống núi, rồi lại vì hiện tượng sinh lý buổi sáng của nam nhân, giữa hai người đã xảy ra lần thứ đầu tiên tiếp xúc vô cùng thân mật.

Khi đó, trong lòng hắn cũng kháng cự mãnh liệt ấy chứ, nhưng…

Nghĩ tới đây, Du Tiểu Mặc đột nhiên phát ra một tràng cười giả lả đầy chột dạ từ đáy lòng, có vẻ như từ lần đầu hắn kháng cự cho tới bây giờ đều chỉ ỡm ờ mà thôi…

Được rồi, hắn thừa nhận, hắn trụy lạc rồi.

Cái loại giúp nhau này kia ấy mà, đích thật đã để lại một dư vị rất mỹ diệu, cộng với việc Lăng Tiêu thỉnh thoảng lại hướng dẫn hắn, hiện tại hắn đã không thể nào kháng cự lại cái chuyện hai nam nhân cùng một chỗ này này nọ nọ nữa rồi.

Thực ra Du Tiểu Mặc đâu có ngốc, có một số việc hắn thấy rất rõ ràng, nhưng vì tính cách cứ mỗi lần gặp chuyện phiền toái là lảng đi hoặc dứt khoát không thèm nghĩ nữa, loại tính cách này có liên quan rất lớn tới gia đình ở kiếp trước, nhưng hắn thấy loại tính cách này không có gì là xấu cả, hắn chỉ muốn thích ứng trong mọi hoàn cảnh mà thôi, hắn thích cuộc sống thật bình yên thật tĩnh lặng, thậm chí còn thích yên lặng cho tới… chết.

Nếu như mỗi lần gặp được một chuyện bất công mà cứ phải truy cứu lằng nhằng rồi suy nghĩ đủ kiểu, hắn cảm thấy kiếp này của hắn cũng sẽ từ từ sa vào trong cái thế giới của sự đau đớn như ở kiếp trước, cho nên một bên là tra tấn bản thân, còn không bằng tự do tự tại một chút, hắn đi con đường của hắn, những người khác đều đi chết đi!

Cho nên khẩu hiệu của cuộc đời hắn chính là, quý trùng sinh mênh, tha thiết yêu cuộc sống, rời xa não tàn!

Có điều đây là phương châm sống của tổ tiên mà thôi, ở kiếp này hắn đã thêm thắt một chút vào khẩu hiệu của mình, đó chính là, yêu sinh mệnh, yêu cuộc sống, yêu kim tệ, rời xa não tàn.

Phía trên, chính là giác ngộ của cuộc đời hắn.

Nhưng mà sau ngày hôm này, hắn bỗng không thể xác định được nữa rồi, trong lòng bắt đầu do dự không biết có nên thêm vào một câu nữa hay không, đó là ‘Liều mạng ôm đùi Lăng Tiêu’?

Thời điểm đang suy nghĩ lung tung, trước mắt hắn như hiện lên cái khuôn mặt tươi cười vô cùng đáng giận của Lăng Tiêu, rõ ràng là rất giả dối, tại sao chỉ có một mình hắn nhìn ra? Du Tiểu Mặc hết sức buồn bực, chớ không phải do chỉ số thông minh của hắn quá cao đó nha?

Đúng lúc này, Du Tiểu Mặc đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt.

Trong bóng tối, đôi mắt đen láy của Du Tiểu Mặc như hai ngôi sao óng ánh sáng chói nhất trên đầu trời đêm, chỉ là loại hiện tượng này rất nhanh sẽ biến mất, hai con mắt bỗng không có tiêu cự, trống rỗng như mất hồn.

Một lát sau, cửa phòng đóng chặt bỗng nhiên vang lên một tiếng két, ánh trăng lặng lẽ len lỏi qua khe cửa, uyển chuyển rơi trên sàn nhà, một bóng đen lặng yên đi đến.

Bóng đen kia đi đường nhẹ như không, rón rén lướt qua bình phong, rất nhanh đã nhìn thấy Du Tiểu Mặc nằm trên giường không nhúc nhích, giống như đang ngủ, bóng đen không để ý tới hắn, mà đi quanh căn phòng quan sát hết một lượt, có vẻ như đang tìm thứ gì đó nhưng không thấy, vì vậy, gã lại lần nữa đưa ánh mắt về phía Du Tiểu Mặc đang nằm trên giường.

Ánh mắt lưỡng lự rất nhanh đã rơi vào túi trữ vật bên hông của Du Tiểu Mặc, có vẻ chắc chắn rằng hắn sẽ không tỉnh lại, gã trực tiếp giật lấy túi trữ vật bên hông hắn.

Chỉ là đúng lúc gã chuẩn bị mở nó ra xem xét, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng xé gió, một thứ gì đó dùng tốc độ thật nhanh đập thẳng vào tay trái của gã.

Bóng đen kinh hãi, bởi vì không kịp đề phòng, tay phải cầm túi trữ vật lập tức bị một cục đá đánh trúng, cả cánh tay đều tê dại, túi trữ vật rơi trên mặt đất, gã hốt hoảng tới mức không kịp nhặt lại mà lập tức chạy khỏi phòng Du Tiểu Mặc.

Người đang ẩn núp trong bóng tối dường như không có ý định đuổi theo, cứ như vậy mặc kệ gã chạy trốn.

Sau mấy giây, một bóng trắng bước vào căn phòng đang mở rộng cửa, khe khẽ đóng cửa lại rồi mới nhìn qua Du Tiểu Mặc đang bình yên vô sự nằm trên giường, đôi mắt hắn vẫn mở to như trước, vẫn vô hồn.

Bóng trắng ngồi xuống bên cạnh giường, năm ngón tay thon dài đẹp đẽ khẽ vuốt qua gò mà hắn, xác định hắn không có chuyện gì mới thở phào một tiếng, ánh mắt lúc này mới chuyển qua túi trữ vật lẳng lặng nằm dưới đất từ lúc nãy, chỉ là y không hề xem bên trong nó có gì, mà trực tiếp buộc nó lại vào bên hông Du Tiểu Mặc.

“Đồ ngốc, đã cẩn thận như vậy mà còn có thể bị kẻ khác để mắt tới, xem ra ngay cả Đô Phong cũng không an toàn rồi.”

Bóng trắng hé mở đôi môi đẹp đẽ, âm thanh phát ra rất khẽ như độc thoại, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt non nớt của Du Tiểu Mặc, đôi mắt lúc này đã khép lại như ngủ thật say, nếu như y không phát hiện kết giới mình đặt bên ngoài phòng Du Tiểu Mặc bị người chạm vào, cũng không thể chạy tới nhanh như vậy.

Người có thể đặt kết giới ngoài gian phòng của Du Tiểu Mặc, cũng chỉ có Lăng Tiêu, may mà kẻ kia không muốn gây bất lợi đến tính mạng của Du Tiểu Mặc, chỉ đặt mục tiêu vào túi trữ vật của hắn, hiển nhiên là Du Tiểu Mặc đã bị người ta phát hiện ra bí mật gì rồi.

Chỉ là Lăng Tiêu hiểu rất rõ tính cách của Du Tiểu Mặc, tuy hắn rất ngốc, nhưng cũng biết cái đạo lý có tài thì không lộ ra ngoài, tại sao kẻ kia lại phát hiện ra?

Đáng tiếc là Lăng Tiêu không thể ở bên cạnh Du Tiểu Mặc mỗi ngày, cho nên mặc dù y có bãn lãnh phi thường tới mức nào, cũng không đoán được tại sao đối phương lại phát hiện ra, vì để tránh loại tình huống này lặp lại, Lăng Tiêu làm ra một quyết định.

Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc mở mắt trong ánh nắng chói chang tới khó chịu.

Thứ lọt vào tầm mắt không phải trần nhà, mà là một lồng ngực rắn chắc, tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực truyền tới, vừa ngẩng đầu đã thấy một khuôn mặt tới nằm mơ cũng cảm thấy quen thuộc…

Du Tiểu Mặc ngơ ngác, hắn cho là mình đang nằm mơ, lại nhắm mắt lại, nhưng tiếng tim đập từng hồi từng hồi cứ không ngừng vang vọng vào tai.

Người nào đó rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, phản ứng đầu tiên lại vội vàng lui về phía sau để tránh, nhưng hắn đã quên mất giường của mình không có lớn như vậy, cả người đều dồn vào tường, con mắt trợn tròn hoảng sợ nhìn khuôn mặt cười tủm tỉm của Lăng Tiêu.

Mấy giây sau, Du Tiểu Mặc lại ghé vào trên người Lăng Tiêu mà thở.

Đúng là hắn bị giật mình, tối hôm qua còn nghĩ tới người này, kết quả là sáng hôm nay mở mắt ra đã thấy y, chẳng khác gì gặp quỷ giữa ban ngày, nhưng mà đến cùng thì y bò lên giường mình từ lúc nào, tại sao hắn chẳng có chút cảm giác gì vậy.

Sau khi tỉnh táo, trong đầu Du Tiểu Mặc liền hiện lên đủ các loại nghi hoặc.

Rõ ràng tối hôm qua hắn đang suy nghĩ, tinh thần cũng tỉnh táo, vậy mà đột nhiên lại ngủ mất rồi sao?

“Tại sao ngươi lại nằm trên giường ta?” Du Tiểu Mặc ngẩng đầu trợn mắt nhìn Lăng Tiêu đầy giận dữ, hắn cảm thấy đầu óc mình rối như tơ vò, vừa muốn bước tới trước thì hiểu đã bị mắc kẹt, mà ở phía sau thì chẳng có chút trí nhớ nào.

“Ngươi, không nhớ rõ?” Lăng Tiêu đột nhiên lộ ra cái vẻ mặt đau lòng.

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, đây là cái kiểu tiến triển quỷ quái gì vậy, tại sao hắn lại có cảm giác như cô nam quả nữ ngủ chung, rồi hôm sau cô gái kia bắt hắn phụ trách? Cái vẻ mặt này thiệt tình không thích hợp với Lăng Tiêu chút nào, nhưng… hắn vẫn theo bản năng sờ sờ xuống dưới, kết quả là….

“Ha ha!” Lăng Tiêu ngửa đầu cười to, lồng ngực không ngừng rung động, phải qua một lúc lâu mới ôm lấy đầu hắn, xoa xoa vài cái, “Tiểu sư đệ, sao phản ứng của người lại đáng yêu như vậy!”

Du Tiểu Mặc, “…”

Đợi y cười trong, Du Tiểu Mặc mới xụ mặt lên án: “Ngươi còn chưa nói tại sao ngươi lại nằm trên giường ta đó.”

Tên đáng ghét, lại còn dám chọc ghẹo hắn, quả nhiên thiện cảm với y tối qua đều là ảo giác.

Lăng Tiêu đột nhiên ngừng tiếng cười, nghiêm trang nhìn hắn: “Tiểu sư đệ, ngươi có biết đêm hôm qua thiếu chút nữa ngươi đã bị hái hoa tặc hái mất rồi không?”

Du Tiểu Mặc há hốc miệng nhìn y, “…”
Truyện đang hot:
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK