Sự mạnh mẽ của yêu thú từ vạn năm trước khiến tu luyện giả không còn dám tùy tiện tàn sát chúng nữa.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao tu luyện giả cực kỳ thèm thuồng thực lực của yêu thú, nhưng cũng có rất ít tu luyện giả mới có thể khế ước được yêu thú mạnh mẽ, yêu thú cấp bậc càng cao thì tộc đàn của chúng càng mạnh, không còn là đối tượng mà tu luyện giả có thể tùy tiện săn giết nữa.
Chỉ là sự xuất hiện của Yêu Chủ cũng không thay đổi được hiện tượng tự nhiên.
Thế giới này vốn chính là thế giới của cá lớn nuốt cá bé.
Cái mà Yêu Chủ cho chúng là thực lực mạnh mẽ, nhưng y không thay đổi quan hệ đối địch giữa yêu thú và tu luyện giả, cho nên sự giết chóc vẫn tiếp tục, chỉ là không còn cảnh tượng cán cân lệch về một bên như vạn năm trước nữa.
Từ đó về sau, Yêu Chủ bỗng nhiên biến mất, mãi tới năm ngàn năm trước mới hiện thân một lần, sau đó cũng không xuất hiện nữa, có người nói chắc Yêu Chủ đã rời khỏi đại lục Long Tường rồi, có người nói Yêu Chủ đang ngủ say, cũng có người nói Yêu Chủ đang ở một nơi khác của đại lục Long Tường…
Dù là đáp án nào, đối với yêu tộc mà nói, Yêu Chủ vẫn ở bên chúng, là chủ nhân của chúng, là chúa tể của chúng, cũng là truyền thuyết của yêu tộc!
Du Tiểu Mặc sửng sốt, không ngờ vạn năm trước tu luyện giả và yêu thú lại có một câu chuyện như vậy.
Khó trách hắn không thấy mấy ai trong phái Thiên Tâm khế ước yêu thú, bởi vì bất kể là tu luyện giả hay đan sư đều không muốn lãng phí cơ hội để khế ước yêu thú tầm thường, nhưng yêu thú cấp cao lại khó mà bắt gặp, bắt bẻ đến bắt bẻ đi, người có thể chính thức khế ước yêu thú rất ít.
Về phần sự hình thành của Vạn Mãng Yêu Nguyên, tuy có sự uy hiếp của Yêu Chủ lúc trước, nhưng đã mấy ngàn năm rồi Yêu Chủ không xuất hiện, ai mà biết được đấy, có thể y đã rời khỏi đại lục Long Tường từ rất lâu rồi, cho nên uy hiếp kia đã không còn mạnh mẽ như lúc trước nữa.
Sở dĩ còn có một nguyên nhân khác khiến những thế lực kia không tấn công Vạn Mãng Yêu Nguyên.
Quanh năm Vạn Mãng Yêu Nguyên đều bị bao phủ bởi một khí thể màu xám có độc chết người, đó chính là khí độc hình thành từ hơi thở của Ma Thiên mãng vạn đầu, nó có thể đơn giản phá vỡ sự phòng ngự của tu luyện giả có tu vi từ Sinh cảnh trở xuống.
Cho nên trừ khi những thế lực kia dám hi sinh một số lượng đệ tử lớn, nếu không chắc chắn bọn họ sẽ không ra tay nổi với Vạn Mãng Yêu Nguyên, hơn nữa chủ nhân của Vạn Mãng Yêu Nguyên là một Ma Thiên mãng cấp chín đã tu luyện thành hình người, dưới trướng hắn còn có bát đại tướng, tu vi đều khoảng cấp tám, thực lực này có thể đứng ngang hàng với môn phái lớn như phái Thiên Tâm rồi.
Huống hồ, Vạn Mãng Yêu Nguyên còn có ưu thế về địa hình, đoán chừng chưa tìm được Ma Thiên mãng cũng đã tử thương không ít.
Du Tiểu Mặc lén lút khều Lăng Tiêu một cái, tranh thủ lúc hai vị sư huynh còn đang trao đổi với nhau thì thầm với Lăng Tiêu: “Lăng sư huynh, ngươi đoán xem, Yêu Chủ kia lợi hại đến thế, liệu hắn có phải là chủ nhân của Thiên Đường Cảnh không? Nếu chúng ta đi vào như vậy có khả năng chọc giận hắn không?”
Lăng Tiêu thu tầm nhìn đang thích thú ngắm phong cảnh, ánh mắt tế nhị rơi vào vẻ mặt mong đợi của Du Tiểu Mặc, khóe miệng mở một nụ cười khó hiểu: “Không có khả năng.”
“Vì sao lại không có khả năng?” Du Tiểu Mặc hỏi ngược lại.
Đôi mắt Lăng Tiêu bỗng tỏa sáng mà nhìn hắn, cười híp mắt rồi nói: “Yêu Chủ kia có thể khiến tu luyện giả của đại lục Long Tường khiếp sợ, có thể nói không có kẻ nào là đối thủ của hắn, đương nhiên cũng không thể có kẻ nào có năng lực làm hắn bị trọng thương, cho nên hiện tại hắn vẫn còn sống, mà chủ nhân của Thiên Đường Cảnh là cường giả của vạn năm trước, thậm chí còn xa xưa hơn, hiện tại đã chết tới chẳng còn chút mảnh vụn linh hồn nào rồi, sao có thể là hắn được.”
Du Tiểu Mặc suy tư một chút, cảm thấy Lăng Tiêu nói rất có lý, rõ ràng Yêu Chủ kia đột nhiên xuất hiện, rất có thể không phải là người của đại lục Long Tường, cho nên nếu xét trên vấn đề thời gian thì không hề phù hợp.
“Tiểu sư đệ, thực ra sự tồn tại của Vạn Mãng Yêu Nguyên còn phức tạp hơn ngươi tưởng tượng nhiều.” Lăng Tiêu đột nhiên cúi người thì thầm một câu như vậy vào tai hắn.
Du Tiểu Mặc ngẩng đầu liền chứng khiến sự vui vẻ chưa biến mất trên nụ cười của y, nụ cười này không còn thờ ơ nữa, mà mang theo một sự khinh miệt cùng khinh thường trần trụi, ánh mắt như đang nhìn mấy con bọ chó, Du Tiểu Mặc cảm thấy bối rối.
Thực ra nguyên nhân khiến ba thế lực lớn chính thức không ra tay, là vì cân đối.
Sự tồn tại của ba thế lực là phái Thiên Tâm, phái Thanh Thành cùng Tinh La Môn đã hình thành một thế chân vạc ở vùng phía nam, nếu một bên bị giảm thực lực sẽ có thể bị hai thế lực còn lại thừa cơ chiếm đoạt.
Ví dụ như, nếu phái Thiên Tâm và phái Thanh Thành rất có hứng thú với Vạn Mãng Yêu Nguyên, bọn họ có thể liên thủ để đối phó với Ma Thiên mãng cấp chín kia, nhưng ai cũng biết, lực phòng ngự của Ma Thiên mãng cấp chín không hề tầm thường, muốn giết chết hắn phải trả một cái giá vô cùng lớn, bởi vậy, họ sẽ bị thương, không còn cường giả Hoàng cảnh tọa trấn sẽ khiến thực lực ba bên mất đi cân đối, rất có khả năng Tinh La Môn sẽ ra tay với họ.
Cho nên, chỉ cần không ai trong ba thế lực lớn chịu ra tay mà nói, hai thế lực còn lại cũng sẽ không ra tay, đành phải trơ mắt nhìn cục thịt béo Vạn Mãng Yêu Nguyên này càng ngày càng béo hơn mà không nuốt nổi.
“Lăng sư huynh, vậy ngươi cảm thấy Yêu Chủ kia vẫn còn ở đây sao?”
Mối quan hệ giữa mấy thế lực này vô cùng phức tạp, Du Tiểu Mặc cũng không có hứng thú tìm hiểu, thứ khiến hắn có hứng chính là Yêu Chủ kia kìa.
Lăng Tiêu cúi đầu nhìn hắn, khẽ cười: “Đương nhiên là vẫn ở còn đây.”
Du Tiểu Mặc chớp chớp mắt, vui vẻ nói: “Vậy ngươi biết bây giờ hắn đang ở đâu không?”
“Hắn hả…” Lăng Tiêu vuốt cằm nhìn đôi mắt sáng long lanh của Du Tiểu Mặc, đột nhiên hỏi ngược lại: “Ngươi hỏi về hắn làm gì?”
“Ta… Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi mà.” Du Tiểu Mặc cười hì hì, giống như hắn thực sự thuận miệng hỏi một chút mà thôi.
Xác thực nếu là người bình thường sẽ không tiếp tục tra hỏi, nhưng Lăng Tiêu sao có thể là người bình thường được, huống chi người kia đang đứng trước mặt y, sao lại có chuyện không tra hỏi được, lúc này mới vỗ đầu hắn, khẽ cười: “Nói thật.”
Du Tiểu Mặc chề môi, tên này thật đáng ghét, lần nào cũng vạch trần hắn mới chịu được.
Du Tiểu Mặc nghĩ thật kỹ rồi mới nói: “Thực ta đang nghĩ là, người đó lợi hại như vậy, chắc mấy thứ bảo bối hắn bảo vệ cũng không bình thường đâu ha, cho nên nếu biết nơi nào hắn từng ở, chúng ta có thể đi tìm, nói không chừng có thể tìm được một cây linh thảo cấp mười trở lên ấy chứ, ngươi nói xem có đúng không?”
Lăng Tiêu cảm thấy, y thực sự đánh giá thấp tiểu đan sư này rồi, thậm chí còn dám nhắm tới đồ của y, nhưng mà… được y bảo vệ sao, Lăng Tiêu đánh giá Du Tiểu Mặc một lượt, đúng là bảo bối nè, ừm, điểm này y cũng rất đồng ý.
“Lăng sư huynh, ngươi thấy ý của ta sao nè?”
Du Tiểu Mặc thấy y không nói gì, liền tràn đầy phấn khởi mà hỏi tiếp, hắn ước gì hiện tại có thể lập tức biết được câu trả lời ngay.
“Đương nhiên là ý kiến hay rồi.” Lăng Tiêu cười híp mắt gật gật đầu.
Trên thực tế, nơi có linh thảo cao cấp nhất định sẽ có yêu thú, nhưng chưa chắc nơi có yêu thú đã có linh thảo, hiển nhiên là Du Tiểu Mặc đã quên điều này, nghe được Lăng Tiêu khẳng định ý nghĩ của mình, hắn cũng vui vẻ, thầm nghĩ mình thật là thông minh quá trời.
Lăng Tiêu thấy cái vẻ mặt mừng thầm kia, trong mắt lóe lên một chút đùa giỡn, lại nói: “Tiểu sư đệ, ta thấy tuy ý này rất tốt, nhưng cũng có chút không chắc chắn.”
Sự vui mừng trên mặt Du Tiểu Mặc đã nhòa đi trong thoáng chốc, nghi ngờ hỏi: “Chỗ nào không chắc?”
Lăng Tiêu nghiêm trang nói: “Ngươi nghĩ đi, ngươi muốn tìm nơi Yêu Chủ kia từng ở, nhưng sẽ có rất nhiều nơi như thế, chẳng lẽ chúng ta phải tìm mỗi nơi một lần sao?”
“Phải ha.” Du Tiểu Mặc cũng hiểu y nói rất có lý, “Hay là chúng ta cứ tìm những nơi có linh khí đậm đặc nhất á, còn những nơi linh khí mỏng manh chắc cũng chẳng mọc nổi linh thảo cao cấp đâu, ngươi thấy sao?”
“Nói như vậy, ta cũng thật sự biết được Yêu Chủ kia nhất định sẽ đi một chỗ, linh khí chỗ đó tuyệt đối là vô cùng đậm nha.” Lăng Tiêu cười đến là gian trá, còn chủ động cung cấp cho hắn một chút manh mối.
“Thật sao, vậy ngươi biết đó là chỗ nào không?” Con mắt Du Tiểu Mặc sáng lập lòe.
“Đó là…” Lăng Tiêu nói
Câu nói tiếp theo khá nhỏ, Du Tiểu Mặc lập tức chìa tai tới gần.
Lăng Tiêu cúi đầu nhìn xem cái tai hồng hào của hắn, lén cười một tiếng, nói tiếp: “Đó là… nơi để bài tiết của hắn.”
Du Tiểu Mặc, “…”
Một khuôn mặt rạng rỡ nhường nào, lập tức biến thành táo bón.
Mẹ nó, đừng có đùa người như vậy được không, nơi để bài tiết là nơi có linh khí đậm nhất sao?
Du Tiểu Mặc có cảm giác mình bị chơi xỏ rồi, hắn chỉ biết cái chỗ để bài tiết tuyệt đối là chỗ thúi nhất trên đời này.
Rốt cục hắn cũng nhận ra, căn bản là Lăng Tiêu đâu có thèm tin tưởng hắn, từ đầu tới cuối đều chỉ chọc ghẹo hắn, vậy mà hắn lại bị lừa rồi…
“Ha ha ha!!!” Lăng Tiêu nhìn sắc mặt hắn đổi từ xanh qua trắng rồi qua vàng, rốt cục không kiềm chế nổi mà cười lớn, tiếng cười không hề có chút áp lực nào, giống như tiếng cười thật sảng khoái phát ra từ đáy lòng.
Mặt Du Tiểu Mặc đỏ lựng, không chịu được mà đẩy y một cái, sau đó lại tặng cho y một cái đá.
Lăng Tiêu nào phải kẻ thích bị ngược đãi, nâng chân phải lên lui về phía sau một bước.
Du Tiểu Mặc đuổi theo, vừa tức giận vừa chỉ vào y mà mắng: “Có gan ngươi đứng đó đừng có chạy.”
Đương nhiên sao Lăng Tiêu có thể ngoan ngoãn nghe lời hắn mà đứng im được, tuy bị hắn đạp cho một cái cũng chẳng xi nhê gì với y, nhưng y không thích thế đó, vì vậy, một người đuổi một người chạy xoay vòng vòng quanh người Phương Thần Nhạc.
Lăng Tiêu chưa từng cười sảng khoái như vậy trước mặt người ngoài, mọi người chỉ biết ‘Lâm Tiếu’ là một nam nhân nho nhã lễ độ, chưa ai được thấy y cười vui vẻ đến vậy.
Nhưng điều khiến họ mở rộng tầm mắt đó là, ‘Lâm Tiếu’ lại có thể cười đùa chọc ghẹo một tiểu đan sư trước mặt mọi người, nhìn cái vẻ mặt sung sướng kia của y, có vẻ còn rất thích thú.
Cảnh tượng này quả thực khiến không ít người khiếp sợ, thì ra ‘Lâm Tiếu’ lại là người như vậy, nhưng những người kinh hãi nhất, chỉ sợ là các đệ tử và trưởng bối của phái Thiên Tâm rồi.
Sao có thể tả nổi sự sợ hãi của họ lúc này, nhưng chắc chắn là hơn mấy người bên phái Thanh Thành rồi, bởi vì họ là đồng môn sư huynh đệ của ‘Lâm Tiếu’ cho nên khá tinh tường y là hạng người gì, tuy nói chuyện khá tùy ý, nhưng chưa bao giờ có cử chỉ thân mật với các sư huynh đệ khác, mặc dù y đối xử rất tốt với Du Tiểu Mặc, vô cùng che chở, nhưng họ chưa bao giờ ngờ được, hình ảnh bình thường lúc hai người ở cạnh nhau lại là như vậy.
Không nói tới đám người Võ Hệ, ngay cả Phương Thần Nhạc bị hai người chạy quanh cũng mất hình tượng tới mức hơi há miệng, mắt thấy mới là thật, bây giờ Phương Thần Nhạc rốt cuộc cũng hiểu được quan hệ của tiểu sư đệ và ‘Lâm Tiếu’ thân mật tới mức nào rồi.
Cách đó không xa, Thang Vân Kỳ liếc qua khóe mắt mà nhìn chòng chọc vào hai người.
Các sư huynh sư tỷ đứng bên cạnh cũng không dám nhìn vào mặt nàng nữa, nhưng dù không nhìn thì họ cũng có thể cảm nhận được oán hận đang tỏa ra từ người tiểu sư muội, có vẻ như trong cảnh tượng này người bị kích thích nhất chính là Thang Vân Kỳ.
Nhưng không ai dám đi tới khuyên nàng, ai mà muốn hứng chịu cơn thịnh nộ đó chứ.
“Đủ rồi, làm trò trước mặt mọi người như vậy còn ra thể thống gì nữa!”
Rốt cục thì Khổng Văn cũng không nhịn được mà gầm lên, sắc mặt càng u ám hơn, liếc nhìn Du Tiểu Mặc cảnh cáo.
Du Tiểu Mặc bị ánh mắt khó coi kia làm cho sợ hãi, lúng túng giật khóe miệng, rồi bắt chước đà điểu chạy về trốn sau lưng Lăng Tiêu, cũng không dám làm gì lỗ mãng nữa.
Du Tiểu Mặc vỗ vỗ má, tranh thủ lúc mọi người đang chăm chú nhìn về phía Vạn Mãng Yêu Nguyên liền hung hăng đạp cho Lăng Tiêu một cái, đạp một cái không đủ lại đạp thêm cái nữa, đều là do tên này hại hắn thành trò cười.
Dáng cười của Lăng Tiêu không hề đổi, dường như người bị đạp không phải là y, thích thú nhìn về phía kết giới.
Du Tiểu Mặc đạp một lúc lâu, thấy y thậm chí còn chẳng thèm phản ứng lại, thở phì phò rút chân về, chỉ là lúc hắn nhìn thấy đôi giày đẹp đẽ đắt tiền kia của Lăng Tiêu biến thành xám xịt bẩn thỉu, lập tức cười đắc ý.
Lăng Tiêu nghe thấy tiếng cười của Du Tiểu Mặc, lại nhìn theo tầm mắt hắn mà chứng kiến chiếc giày của mình bị dẫm cho bẩn thỉu vô cùng, khóe miệng cong lên: “Tiểu sư đệ, bây giờ đã hài lòng chưa.”
Du Tiểu Mặc hai tay ôm má gật đầu thỏa mãn.
Lăng Tiêu đưa tay gõ đầu hắn một cái, ngay lúc Du Tiểu Mặc muốn đổi đóa đã tranh thủ chỉ vào phía Thang Phàm và Lạc Thành Nguyên vừa đi tới, nói: “Mau nhìn, kết giới mở rồi.”
Du Tiểu Mặc không tin, còn cho rằng Lăng Tiêu tiếp tục lừa mình, nhưng một giây sau tiếng hoan hô của mọi người bất chợt vang lên.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK