Mưu đồ của Giang Lưu rất dễ đoán, hắn đã đoán được Du Tiểu Mặc tới đại lục Thông Thiên, còn Phương Thần Nhạc với tư cách là đại sư huynh được Du Tiểu Mặc kính nể nhất, nếu Du Tiểu Mặc biết Phương Thần Nhạc rơi vào tay hắn, nhất định không thể đứng ngoài nhìn.
Nghĩ đến việc sắp bắt được Du Tiểu Mặc, Giang Lưu không nén nổi hưng phấn, hắn không biết vì sao gia tộc Xích Huyết lại tìm Du Tiểu Mặc, nhưng có thể xác định một điều, trên người Du Tiểu Mặc có thứ gì đó mà bọn họ nhất định phải có được.
Chỉ là Giang Lưu không lập tức truyền đạt cho Đường Hách và Đường Trung Hoa.
Vô duyên vô cớ chỉ vào một người xa lạ nói muốn bắt hắn, tuy Âm Dương Cốc có chút thế lực ở thành Tinh La, nhưng chưa xác định được đối phương mà vội vàng ra tay là một việc mất lý trí.
Huống chi ngày mai là thi tuyển rồi, nói không chừng còn bị ảnh hưởng.
Giang Lưu lấy hai người lề mề không động thủ, mơ hồ đoán được hai người đang kiêng dè cái gì, lúc này mới hạ giọng thoáng lo lắng nói: “Ta biết người này, hắn là người ở vị diện trung cấp, thân phận của hắn rất đặc thù, bắt hắn lại, các ngươi sẽ không thiệt đâu.”
Đã là người ở vị diện trung cấp, vậy thì không có chỗ dựa.
Tuy không biết vì sao Giang Lưu muốn bắt người này, nhưng có vẻ hắn không nói láo, Đường Trung Hoa bán tín bán nghi đi đến trước mặt Lăng Tiêu.
Ánh mắt mang ý cười của Lăng Tiêu quét qua ba người, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Giang Lưu.
Ngẫm nghĩ một lát, y liền đoán được ý đồ của Giang Lưu, xem ra mấy năm này Giang Lưu gặp không ít cơ hội, chỉ tiếc, cơ thể hắn có chút cổ quái, di chứng để lại sau khi cưỡng ép tu vi tăng cao?
Giang Lưu thấy “Phương Thần Nhạc” không hề hoang mang, biểu lộ vẫn còn mang cười, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an hoảng sợ mãnh liệt, nhất là thời điểm cặp mắt kia nhìn hắn, luôn có cảm giác như linh hồn cũng bị nhìn thấu.
Hắn vội vàng an ủi mình, chuyện này sao có thể xảy ra.
Phương Thần Nhạc chỉ là một gã đan sư, thực lực có mạnh đến mấy cũng không thể mạnh hơn mấy người bọn họ.
Vì quá mức phấn khích đã làm Giang Lưu bỏ qua một việc, đó chính là khí chất của Phương Thần Nhạc, khí chất rất giống với đại ca nhà bên, ở bên cạnh Phương Thần Nhạc sẽ có cảm giác ấm áp vì được quan tâm, mà Lăng Tiêu, cho dù toàn bộ vị diện cao cấp nổ tung cũng không thể có loại khí chất này.
Đường Trung Hoa chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn Lăng Tiêu soi mói: “Muốn ta động thủ, hay là ngươi tự đi theo chúng ta.” Lão không để vị diện trung cấp vào mắt, lúc nói chuyện mang theo ý khinh thị rất rõ ràng.
“Người của Âm Dương Cốc đều vô lý như vậy hả?” Lăng Tiêu cười hỏi ngược lại, trên mặt không có chút lo lắng.
“Ngươi đã biết chúng ta là người của Âm Dương Cốc, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên phản kháng, chúng ta không làm gì bất lợi cho ngươi, chỉ muốn ngươi đi theo chúng ta một chuyến, cho nên đừng ép ta động thủ, thế này là tốt nhất cho ngươi rồi.” Đường Trung Hoa hy vọng y thức thời một chút, đỡ tốn sức.
“Đường thúc, nói nhảm nhiều thế làm gì, cứ động thủ luôn là được.” Đường Hách không nghe nổi đống lải nhải đó nữa, lôi lưỡi dao của gã ra, khát máu nói: “Nếu ngươi chưa nghĩ xong, vậy thì để ta, cũng đúng lúc, đánh ở tửu lâu ta còn chưa tận hứng.”
“Không cần ngươi, ta tự làm.”
Đường Trung Hoa từ chối lời đề nghị của gã, giơ cánh tay lên lộ ra thứ bị che khuất dưới lớp tay áo, đó là một đôi bàn tay sắt màu bạc.
Đường Húc lộ vẻ hứng thú, vừa ra tay đã muốn dùng tuyệt chiêu hả? Không ngờ Đường thúc lại coi trọng chuyện này như vậy, xem ra là muốn tốc chiến tốc thắc, có điều —— Đường Hách nhíu mày nhìn về phía Lăng Tiêu, gã cảm giác, có chỗ nào đó rất kì dị, nhưng trong giây lát không thể nghĩ ra.
Đường Trung Hoa giơ bàn tay sắt sáng choang về phía Lăng Tiêu, đồng thời hô: “Rượu mời không muốn còn muốn uống rượu phạt, vậy thì nếm thử Quỷ Trảo của ta đi, về sau ghi nhớ thật kỹ, đây là bài học cho ngươi.”
Chân trái của Lăng Tiêu bước lên phía trước một bước nhỏ, giơ nắm đấm, không có găng tay sắt, đây chỉ là một nắm đấm bình thường, nhưng lại phảng phất cảm giác nặng ngàn cân, đánh thẳng vào Quỷ Trảo của Đường Trung Hoa.
Hai luồng kình khí gặp nhau, thoáng chốc đã bột phát hai dòng khí lưu, lan tràn ra bên ngoài, có vài người đi đường không kịp né tránh, bị thổi gã chổng vó.
Hai giây sau, một tiếng “Rắc” vang lên.
Còn chưa đợi mọi người kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra, Đường Trung Hoa đã kêu lên thảm thiết bị đánh bay ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất, tay phải của lão hiện lên hình thù vặn vẹo mất tự nhiên, rủ xuống vô lực ở một bên, mặt xám ngoét, trong mắt chỉ toàn đau đớn và khiếp sợ.
Xung quanh hoàn toàn yên lặng…
“Không đúng, ngươi không phải là Phương Thần Nhạc!”
Trong bầu không khí quỷ dị này, âm thanh chát chúa của Giang Lưu đột nhiên vang lên, như ma âm xuyên qua lỗ tai mọi người, thoáng chốc đã khiến họ tỉnh táo lại.
Lăng Tiêu đưa mắt nhìn hắn, dùng giọng điệu ngạc nhiên quá chừng hỏi lại: “A, Phương Thần Nhạc là ai?”
Mặt Giang Lưu hoàn toàn vặn vẹo, bây giờ hắn mới phát hiện, ngoại trừ khuôn mặt giống hệt Phương Thần Nhạc thì người toàn thân người nam nhân này hoàn toàn không có chỗ nào tương tự, chẳng lẽ hắn thật sự nhận lầm người?
“Đây không phải là chuyện chỉ nhận nhầm người là có thể giải quyết được.” Lăng Tiêu nói tiếp, giọng điệu mang theo ý trêu tức, hoàn toàn không muốn bỏ qua.
Giang Lưu nhanh chóng trấn định lại, dù sao thì hắn cũng đã trải qua không ít sóng to gió lớn, tuy nhận lầm người nhưng thành Tinh La cũng thuộc phạm vi thế thực của Âm Dương Cốc, hắn không tin người này dám làm gì bọn hắn.
“Chuyện này chỉ là hiểu lầm, ta nghĩ các hạ sẽ không muốn trở thành địch với Âm Dương Cốc mới đúng.”
Nói thì nói thế, ngoài miệng có vẻ muốn thương lượng, nhưng thái độ lại nói rõ hắn đang uy hiếp.
Lăng Tiêu nheo mắt, cái kẻ tên Giang Lưu này không mềm yếu như trước kia, chẳng lẽ vì có chỗ dựa là Âm Dương Cốc, cho nên mới phấn khích mười phần thế này?
Cảm giác này giống như lúc trước ngươi từng gặp một kẻ còn không bằng con kiến, đột nhiên biến hóa nhanh chóng, thành một người có quyền có thể, oai phong trên cao, hơn nữa còn nhìn người bằng nửa con mắt, cái cảm giác này vô cùng khó chịu.
Lăng Tiêu không thích nhìn cái vẻ mặt này của hắn, vì vậy y giáng xuống một bạt tai, một tiếng “Chát” cực kỳ vang dội.
Dù Giang Lưu đã là đan sư cấp chín, nhưng vẫn không thể chịu nổi một cái tát của Lăng Tiêu, hắn ngã rạp trên mặt đất, thời điểm ngẩng đầu lên, một bên mặt của hắn đã xưng phù như bánh bao, bên mặt còn lại đang mang một loại biểu lộ vô cùng khó tin.
“Ngươi dám đánh ta?”
Hai tay Giang Lưu run run, cặp mắt đỏ ngầu nhìn Lăng Tiêu chằm chằm.
Lăng Tiêu bỏ qua Đường Hách đi đến trước mặt Giang Lưu, hơi cúi người, nhìn ánh mắt như muốn khắc cốt cừu hận của hắn, khẽ cười: “Ta không thích ánh mắt của ngươi, móc ra được không?”
Giang Lưu cảm thấy lạnh cả người, tim gan đều run lên, hắn biết người nam nhân này không hề nói đùa, hắn không muốn bị móc mắt, hoảng sợ gào thét với Đường Hách: “Không KHÔNG… Đường Đường Hách, Đường Hách, mau tới cứu ta, MAU TỚI CỨU TA!!”
Đường Hách đứng sững tại chỗ, không phải gã không muốn cứu Giang Lưu, chỉ là bất lực, trên người nam nhân này đang tản ra khí tức của cường giả Thần cảnh, tu vi của gã chỉ là Đế cảnh mà thôi, nhìn sao cũng không phải là đối thủ của y, có lẽ nếu gã đứng đây lâu hơn, y sẽ giết luôn cả gã mất.
Nghĩ vậy, Đường Hách vừa lui về phía sau, vừa hô: “Giang Lưu, ngươi cố chống đỡ, ta tìm người tới cứu các ngươi.” Nói xong gã liền đào tẩu.
Giang Lưu trợn mắt, cứu tinh duy nhất lại vứt bỏ hắn mà chạy, tuy biết rõ Đường Trung Hoa không phải là đối thủ của y, Đường Hách lại càng không, nhưng trong lòng vẫn dâng trào oán hận.
Lăng Tiêu thấy thời gian đã trôi qua kha khá, kéo dài thêm nữa thì cường giả ở thành Tinh La sẽ kéo đến đây hết, tuy y không sợ mấy kẻ đó, nhưng tên nhóc ngốc vẫn đang ở trong thành, liền tốc chiến tốc thắng móc mắt hắn.
Đương nhiên, Lăng Tiêu không dùng ngón tay để móc, bẩn muốn chết!
Y dùng lửa đốt, con mắt yếu ớt không chịu nổi ngọn lửa nung khô, dần dần hòa tan, cực hình này còn tàn khốc hơn cả móc mắt, Giang Lưu gào khàn cả giọng, gân xanh hằn lên, móng tay cào trên mặt đất nứt gãy bê bết máu, chỉ hận không thể chết ngay bây giờ.
Mãi tới khi Lăng Tiêu triệu hồi ngọn lửa, hắn đã không còn sức để kêu ra tiếng, toàn thân nằm trên mặt đất co giật, hấp hối, như đã mất nửa cái mạng.
Người xung quanh sợ tới mức chạy hết, quá kinh khủng, chỉ nghe tiếng kêu của Giang Lưu mà họ đã cảm thấy mắt mình cũng nóng dễ sợ.
Tuy đáng thương nhưng không ai đồng tình với Giang Lưu. Nếu không phải hắn ỷ vào Âm Dương Cốc, cho rằng không ai bì nổi mình, đòi ra tay với người nam nhân kia thì đâu có rơi vào kết cục này.
Lăng Tiêu đưa mắt nhìn mấy bóng người đang bay về hướng này, cúi đầu nhếch miệng nói với Giang Lưu, giọng cười rất sung sướng: “Ối chà, cứu tinh của ngươi đã đến rồi, vậy đến đây thôi ha, lần sau nhớ kiềm chế một chút đó.”
Đợi y đi rồi, những người kia mới đuổi tới.
Trong đó còn có Đường Hách chạy đi tìm cứu tinh, nhìn thấy thảm trạng của Giang Lưu, không kiềm chế nổi mà hít vào một hơi, hai con mắt đều bị đốt thành hai lỗ thủng màu đen, nếu bị móc ra còn có thể khôi phục, nhưng bây giờ đã không còn khả năng phục hồi nữa rồi.
Trong mắt thành chủ thành Tinh La lóe lên một tia bàng hoàng, nhưng trên mặt lại chỉ toàn phẫn nộ, có kẻ dám giết người trong thành Tinh La của lão, hơn nữa còn là ứng cử viên gia tộc Xích Huyết đã dự định, không thể tha thứ.
“Truyền lệnh của ta, dùng toàn lực truy nã hung thủ!”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK