“Hồng Vân, ngươi nói gì?”
Khâu Nhiễm đứng gần Hồng Vân nhất, nghe thấy hắn đang lẩm bẩm, nhưng sự chú ý đều đặt ở Hỏa Phượng Hoàng kia, chỉ biết hắn đang nói một câu kì quái gì đó.
Hồng Vân đưa tay che mặt, đồng tử lộ ra khỏi kẽ hở giữa hai ngón tay đang lóe lên sự kinh hãi, “Chắc không sai đâu, đây tuyệt đối là khí tức của vương giả trong Đế Vương thú, viễn cổ Yêu Hoàng.”
Nếu như viễn cổ Yêu Hoàng muốn áp chế hắn, vậy chỉ cần dùng huyết mạch cũng đủ để làm hắn thần phục, bởi vì bọn họ cùng là yêu thú thuộc dòng dõi Phượng Hoàng, có thể nói huyết mạch gần nhất, bởi vậy mà uy áp từ huyết mạch còn nghiêm trọng hơn.
Khâu Nhiễm khiếp sợ nhìn về nam nhân đang nâng Hỏa Phượng Hoàng trên tay, y là viễn cổ Yêu Hoàng? Hay khế ước thú bản mệnh của y là viễn cổ Yêu Hoàng? Bất kể là đáp án nào, người này đều là kẻ trở ngại gã đoạt được nguyên tố chi tâm.
Đang nghĩ ngợi, Lăng Tiêu đã tấn công.
Hỏa Phượng Hoàng cao quý đẹp đẽ bay trên không trung, giang đôi cánh ưu mỹ của nó ra, sau đó gào thét lao về phía lão tổ Sài gia đã sẵn sàng phòng ngự, khí thế như sóng thần, sức mạnh khủng khiếp đánh vào tấm khiên màu bạc trùng trùng điệp điệp kia.
Một tiếng ‘Rắc’ vang lên, trên khiên bắt đầu xuất hiện khe hở, cuồi cùng vỡ vụn, còn Hỏa Phượng Hoàng thì chẳng bị hao tổn bao nhiêu, tiếp tục tấn công lão tổ Sài gia.
Lão tổ Sài gia đã sớm đoán được lá chắn kia không thể nào đỡ nổi đòn tấn công này, ngay vài giây trước khi tấm khiên vỡ vụn, lão đã nhanh chóng triệu hồi vũ khí phòng ngự…
Năm phút sau, một thi thể cháy đen rơi xuống một hòn đảo vô danh.
Thi thể nọ chính là lão tổ Sài gia, nhìn ***g ngực còn yếu thớt thoi thóp kia, hình như vẫn còn một hơi thở, có điều cách cái chết đã không xa.
Đúng lúc này, lão tổ Đằng gia đột nhiên bay về phía lão tổ Sài gia, túm lão lên rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Thấy cảnh tượng này, Du Tiểu Mặc cảm thấy hơi khó tin.
Hắn đã nghe nói tới chuyện về Đằng gia và Sài gia, tuy hai gia tộc này không đến mức thù địch nhau, nhưng cũng chẳng thân thiết theo kiểu mặc chung một cái quần, tại sao lão tổ Đằng gia lại bất chấp nguy hiểm để làm vậy.
“Chuyện về Đằng gia và Sài gia ta cũng từng nghe nói qua.” Lam Cầu bỗng lên tiếng.
“Nói thế nào?” Du Tiểu Mặc quay đầu nhìn về phía hắn.
“Nếu như bỏ mặc lão tổ Sài gia chết ở nơi này, Sài gia sẽ bị đá ra khỏi hàng ngũ tứ đại gia tộc, mà Đằng gia sẽ phải đối mặt với cả Bách Lý gia và Đồng gia, quan hệ giữa hai gia tộc này rất tốt, thường xuyên đứng chung chiến tuyến, nhất định sẽ liên thủ để chèn ép Đằng gia, cho nên việc lão tổ Đằng gia cứu lão tổ Sài gia là việc sẽ phải xảy ra.”
Du Tiểu Mặc nhớ tới quan hệ giữa Bách Lý Tiểu Ngư và Đồng Việt Húc, đúng là thân thiết như anh em một nhà.
Sau khi hai người kia biến mất, xung quanh chìm vào yên lặng.
Thủ đoạn tàn nhẫn của Lăng Tiêu làm họ khiếp sợ, sau khi lão tổ Đằng gia rời đi, những người được Lưu Ly Thủy Giao mời tới giúp đỡ cũng đi, bọn họ còn cần mạng sống, hơn nữa trước mắt đã xác định được người sở hữu nguyên tố chi tâm, có ở lại cũng vô dụng.
Lưu Ly Thủy Giao thấy đám người xung quanh lần lượt rời đi, sắc mặt rất tệ, nếu muốn hóa rồng thành công thì không thể thiếu nguyên tố chi tâm được.
Không đến nửa canh giờ, những cường giả ở đây đều đi hết một nửa.
Những người còn lại là Bách Lý gia, Đồng gia, cường giả của biển Vô Tận, học viện Đạo Tâm và Lưu Ly Thủy Giao.
Khâu Nhiễm cũng không muốn buông tha cho nguyên tố chi tâm, lúc trước gã đã từng có âm mưu với linh mạch của học viện Đạo Tâm, nhưng ở học viện có Hắc Thiên và các cường giả khác, dù liều mạng cũng chưa có nổi hai phần thắng, vất vả lắm mới đợi được viên nguyên tố chi tâm này xuất hiện, sao gã có thể cam lòng để nó rơi vào tay kẻ khác.
“Các vị, ta thấy bây giờ chúng ta phải gạt bỏ thành kiến, chung tay đối phó với kẻ này, nếu không thì bất kỳ ai trong số chúng ta cũng đừng ai mơ tưởng đến nguyên tố chi tâm.” Khâu Nhiễm kích động hô lớn.
Gã biết rõ cả học viện Đạo Tâm và Lưu Ly Thủy Giao đều rất cần nguyên tố chi tâm, bởi vậy gã mới có thể chắc mẩm họ sẽ đồng ý.
Khâu Nhiễm vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đều khác thường.
Mặc dù đối phương là một cường giả Thần cảnh, nhưng chắc gì tất cả bọn họ hợp lại đã không đánh bại nổi y.
Tục ngữ nói, kiến nhiều cắn chết cả voi.
Tình huống hiện tại cũng có thể dùng câu nói này.
Lăng Tiêu cầm nguyên tố chi tâm, ánh mắt u ám đột nhiên rơi vào trên người Lưu Ly Thủy Giao, sau khi người nọ nhìn qua, y nheo mắt cười: “Lại nói tiếp, phu nhân của ta đã từng nói muốn khế ước một bá chủ nơi biển khơi, không biết…”
Sắc mặt Lưu Ly Thủy Giao bỗng thay đổi, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào nam nhân, bản thể của hắn còn giữ một chút huyết thống của Long, tuy rất ít, nhưng cũng có kiêu ngạo như chân Long, đương nhiên không thể thuần phục loài người, vậy mà nghe ý tứ của nam nhân kia, hình như muốn hắn khế ước với phu nhân của y.
“Không cần!” Du Tiểu Mặc là người phản đối đầu tiên.
“Vì sao?” Xà Cầu nghi ngờ.
Thực lực của Lưu Ly Thủy Giao không tệ. Tuy rằng không phải Đế Vương thú, nhưng với tình hình trước mắt, sớm muộn gì cũng sẽ bước chân tới Thần cảnh, nếu có Lưu Ly Thủy Giao, sau này tới vị diện cao cấp, nhỡ may có gặp nguy hiểm lúc Lăng Tiêu đại nhân không ở bên thì cũng có thể an toàn.
Du Tiểu Mặc xạm mặt: “Tóm lại là không cần.”
Nói xong hắn liền lôi đá truyền âm ra, hắn lo rằng Lăng Tiêu sẽ bảo hắn khế ước với Lưu Ly Thủy Giao.
Lăng Tiêu liếc về nơi Du Tiểu Mặc đang ẩn thân, y quen tay lôi đá truyền âm ra, đúng là đá truyền âm đang phát sáng, “Sao thế?”
Du Tiểu Mặc bịt mũi, tiếng nói của hắn vang lên từ đá truyền âm, “Em không cần Lưu Ly Thủy Giao kia đâu.”
“Vì sao?” Câu hỏi y hệt Xà Cầu.
“Bởi vì hắn quá già.”
“Già thì có gì không tốt?” Lăng Tiêu không hiểu, cần gì phải cố chấp với lý do này chứ.
“… Tóm lại là, em không cần lão gia gia.”
“Ta biết rồi.”
“Anh biết ý của em?”
“Không cần thì không cần, nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp, nếu bỏ qua thì sẽ khó mà gặp được cơ hội tốt thế này.”
“Không sao, sau này sẽ có cơ hội khác thôi.”
“Thế cũng được.”
Mọi người, “… Giọng nói bên trong đá truyền âm, là nam nhân phải không?”
Bạn nhỏ nào đó hoàn toàn không biết mình đã để lộ giới tình đang hài lòng thu đá truyền âm lại, mặc dù cũng có chút tiếc nuối, nhưng hắn không hề có chút hứng thú với lão gia gia đứng đằng kia.
Thoát được một kiếp, à không, phải nói là vị lão gia gia nào đó bị ghét bỏ vì quá già đang phẫn nộ tới mức không thể dùng từ nào để diễn tả được con giận này, nhưng dù có tức đến mấy thì hắn cũng không thể làm gì những kẻ đang xỉ nhục mình.
“Lưu Ly Thủy Giao, bọn chúng đã nói ngươi như thế rồi, ngươi mà còn nhịn nữa, nếu những cường giả khác ở biển Vô Tận đều biết, thanh danh của ngươi sẽ tan thành mây khói.” Khâu Nhiễm thừa cơ châm ngòi.
Lưu Ly Thủy Giao liếc nhìn gã đầy ghét bỏ, “Ngươi đừng có dùng phép khích tướng với lão phu.”
Khâu Nhiễm không thèm để ý: “Không ngờ cũng có ngày bá chủ của biển Vô Tận, Lưu Ly Thủy Giao cũng biết sợ.”
Lưu Ly Thủy Giao hừ lạnh một tiếng, “Đừng tưởng rằng lão phu không biết mục đích của ngươi, ngươi chỉ muốn lợi dụng lão phu mà thôi, nên làm thế nào, lão phu tự biết, không cần tới ngươi nhắc nhở.”
Mặt Khâu Nhiễm nặng như đeo chì.
Lăng Tiêu chuyển ánh mắt về phía Hắc Thiên, trong ánh mắt tỉnh táo của người nọ đang lóe lên một chút giãy dụa, hẳn là đang suy nghĩ có nên ra tay hay không, thực ra Lăng Tiêu rất thưởng thức Hắc thiên, y thờ ơ liếc nhìn sắc mặt khó lường của những người khác, rồi lại nhìn về phía Hắc Thiên: “Muốn lấy viên nguyên tố chi tâm này hả?”
Hắc Thiên thu lại sự âm u trong ánh mắt, “Đúng là học viện Đạo Tâm rất cần, các hạ chịu nhường lại sao?”
“Nhường lại cho các ngươi thì cũng được.” Lăng Tiêu ném cho bọn họ một câu nói còn nặng ký hơn bom, “Chỉ là có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Sau khi kinh ngạc qua đi, Hắc Thiên tỉnh táo hỏi lại, ông biết sự việc không thể đơn giản như vậy, quả nhiên câu nói kế tiếp đã trả lời điều ấy.
Du Tiểu Mặc cũng kinh ngạc không kém, hình như Lăng Tiêu chưa từng nói với hắn về chuyện điều kiện mà.
Lăng Tiêu cười tủm tỉm: “Điều kiện của ta rất đơn giản, với thực lực của học viện Đạo Tâm, sẽ không khó đâu, đó chính là… Ta muốn bảy phần linh tinh trong linh mạch, dùng một viên nguyên tố chi tâm đổi bảy phần linh tinh, có phải rất thỏa đáng đúng không?”
Hắc Thiên rủ mắt, “Đúng là rất thỏa đáng, ta đồng ý, chỉ là…”
Nét mặt mọi người đều chuyển thành vẻ khiếp sợ.
Điều kiện giao dịch này há chỉ có thỏa đáng, phải nói là học viện Đạo Tâm đã chiếm hết cả lời lẫn lãi rồi ấy chứ, sao có thể dùng linh tinh để cân đo giá trị của nguyên tố chi tâm, vậy mà người nam nhân này lại muốn dùng nguyên tố chi tâm để đổi linh tinh, chẳng lẽ y có mục đích khác.
“Chỉ là cái gì?” Lăng Tiêu hỏi
“Chỉ là, tại sao các hạ lại dùng nguyên tố chi tâm để đổi linh tinh, với kiến thức của các hạ, hẳn là phải biết sự trân quý của nguyên tố chi tâm chứ?” Cuối cùng Hắc Thiên vẫn nói ra nghi vấn trong lòng.
“Đương nhiên là biết rõ.” Lăng Tiêu cười thành tiếng, ánh mắt lóe lên tia sáng âm u, “Nguyên tố chi tâm và linh tinh, nếu so sánh hai thứ với nhau, thì phu nhân của ta ưa thích linh tinh hơn ấy mà.”
Phu nhân nào đó lại bị lấy ra làm cớ: “…”
Hắc Thiên lập tức im lặng.
Những người khác cũng im lặng.
Thực ra có thể dùng nội dung cuộc trò chuyện giữa y và phu nhân của y để phán đoán, một yêu thú mạnh mẽ như Lưu Ly Thủy Giao mà còn bị dùng lý do quá già để ghét bỏ, thì mấy câu này đúng là phong cách của vị phu nhân kia rồi.
Xà Cầu đưa mắt nhìn Du Tiểu Mặc đang tức giận bất bình, khẽ thở dài một tiếng, “Chủ nhân, thực ra ngươi đừng bực bội nữa.”
Du Tiểu Mặc lập tức nhìn qua, “Vì sao?”
Xà Cầu đỡ trán, “Tự ngươi suy nghĩ đi, nếu để cho ngươi chọn giữa nguyên tố chi tâm và nhiều linh tinh như vậy, với tính cách của ngươi, ngươi sẽ chọn cái nào?”
“Ầy…”
Nếu ngẫm lại thật kỹ, đúng là hắn có thể sẽ chọn linh tinh…Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK